Cắt Sâu Mãi Mãi – Hội Đồng Mèo Con (Quyển 1) - Chương 7.1: Tôi sẽ không thua anh ta đâu!
Chúng tôi đang có những giây phút tuyệt vời của lễ hội mùa đông, mặc kệ thời tiết đang ngày một xấu đi. Có lẽ thời gian này là thời điểm duy nhất trong năm mà đám học sinh muốn đến trường hơn bao giờ hết, các gian hàng đẹp đẽ đầy nhóc các món đồ đầy thú vị cùng những cốc socola luôn nóng hổi đầy quyến rũ mà khó đứa nào có thể cưỡng lại khi đi qua căng-tin. Mọi thứ hấp dẫn tới mức Fascmit cũng quên luôn việc nó vẫn đang trong tầm ngắm của mọi người mà đi ra ngoài thưởng thức không khí lễ hội đang ôm ấp từng dãy hành lang của trường WoodWord. Ít ra thì nó không nghĩ tới việc bày trò chơi khăm ai lúc này, nhưng điều đó không khiến lũ trẻ nhà Faust trở nên đáng mến hơn chút nào, bởi sự khó chịu từ ông bạn đáng mến của Martin – Vịt Tồ (Viktor), người đang trở nên thân thiết một cách kỳ lạ sau vụ ở khu phòng học cũ.
“Tôi biết Fascmit luôn bắt nạt nhóc.” Gương mặt cau có thường ngày đang giãn ra bởi nụ cười dường như không dành cho tôi. “Tại sao nhóc không đối đầu với nó như đã làm vừa rồi?”
Nếu anh ta biết thằng nhóc ấy có thể làm gì thì việc đối đầu là phương án ngu ngốc nhất mà bất kỳ đứa nào ở đây nghĩ tới, tôi thầm nghĩ.
“Thật thú vị, anh và nó không giống nhau chút nào.” Dean hào hứng nói.
“Tôi là con nuôi.” Viktor đáp gọn lỏn.
Hừm, vậy ra đó là lý do anh ta không có bồ bịch nào khác ngoài việc đứng đợi Martin một mình mỗi sáng ở cổng trường.
Trong thoáng chốc, chút cảm thông ít ỏi của tâm trí bị dập tắt lạnh lùng khi nhận ra ánh mắt Viktor đang hướng về cô bạn, tôi vẫn chưa thể mở lời với Kyra về bữa tiệc sắp tới khi giờ đây hai đứa chẳng còn mấy không gian riêng tư nữa. Tiếng ồn ã cười nói xuất hiện xuyên suốt các hành lang đông đúc, thậm chí, bà Meward khó tính đang điệu đà hơn hẳn mọi ngày với những bộ cánh nhiều màu sắc và bỏ mặc thư viện để đi dạo. Martin cùng Crystal thì đang quấn lấy nhau bằng các vở kịch hay bộ phim lãng mạn nhạt nhẽo nào đó.
Nhưng dường như bữa tiệc nho nhở dạo nọ để hưởng ứng cho không khí rộn ràng của mùa lễ hội lại bắt đầu cho sự thiếu vắng, ảm đạm tại khu nhà của gia đình Gristendusd. Tôi không chắc điều gì đang diễn ra ngoài kia, ngoài việc nó cực kỳ quan trọng để khiến bố mẹ đi suốt nhiều ngày trời trước khi trở về trong mệt mỏi.
Có lẽ ai cũng sẽ bận rộn như vậy sau này.
“Không rõ có chuyện gì nhỉ?” Crystal lên tiếng hỏi khi hai đứa đang bắt đầu cắt bánh mì.
Tôi nhún vai: “Việc gia đình, anh đoán vậy.”
“Mong là vậy… Chị Kyra có nhắc tới việc của hai người…”
“Gì cơ?” Tôi có thể nghe thấy tiếng trống ngực rõ mồn một.
“… Khám phá ra căn phòng bí mật của giáo sư Lista.” Con bé nói tiếp với cái nhìn thận trọng.
Tôi thở dài vì không phải những điều bản thân đã nghĩ.
“Thực sự thì anh là người đã giải mã chìa khóa à?”
“May mắn, dĩ nhiên rồi, đừng nhìn anh như vậy, em biết mà. Nhưng chẳng có gì ở đó cả ngoại trừ một cánh cửa không thể mở được.”
“Vậy là bí mật vẫn chưa được bật mí.”
“Nếu giáo sư Liston có thể đi cùng, có thể bác ấy sẽ tìm ra điều gì đó thú vị.”
“Lâu rồi, em không gặp ông ấy.” Crystal nói.
“Giáo sư Liston cũng không thường xuyên ở nhà lúc này.”
“Hmm, có khi nào họ đang ở cùng nhau không?”
“Biết chết liền.” Tôi đáp.
Con bé bất chợt hỏi và ném cho tôi một nụ cười đầy ẩn ý: “Anh định khi nào sẽ ngỏ lời với chị Kyra?”
Giật thót đến nỗi đánh rơi chiếc thìa xuống nền đất, tiếng trống ngực lại rộn ràng trở lại. Cúi xuồng với điệu bộ ngốc nghếch, gương mặt tôi đang dần bừng lên nóng nực.
“Đừng giả đò nữa.” Crystal nói giọng đắc thắng. “Ai lại không biết chuyện hai người chứ. Cần em giúp gì không?”
Tôi khá chắc chắn rằng mình có thể làm nóng một nồi súp mà không cần tới bất kỳ ngọn lửa nào ngay bây giờ.
“Anh đã giúp em về vở kịch mà.” Con bé nói tiếp. À, ra vậy, nó đang trả ơn. “Em có thể nói chuyện với chị ấy. Nhưng không phải việc làm ngốc nghếch anh đã làm.” (Nó gằn giọng ở mấy từ cuối một cách đe dọa.)
Tôi nhe răng cười đáp lại.
“Theo như anh nói thì hai người quen nhau qua lần chị ấy tìm thấy anh đang nằm lăn lóc trong căn phòng của giáo sư Aylmer từ vụ chơi khăm của thằng Fasmict hả?”
Tôi nhún vai.
“Anh đã luôn núp sau chị ấy từ đó tới giờ.” Crystal khoanh tay lại trước ngực, giọng con bé trở nên đanh đá. “Thật là ngốc nghếch!”
“Anh biết.” Tôi thở dài.
Mẹ luôn cho rằng tôi giống bố John và cụ Jim. Thực sự có đúng là vậy? Một người đã dũng cảm hi sinh để cứu thế giới, còn một đứa là tâm điểm bắt nạt ở trường? Nếu không tính tới vụ ở khu phòng học cũ hôm nọ thì có lẽ tôi vẫn là một đứa kém cỏi, cả trong lẫn ngoài, thật tệ.
Nhíu mày lại khó chịu, tôi chẳng thể ngủ được khi những câu hỏi cứ nhảy múa trong đầu. Căn nhà rách của lão Mordin không sáng như thường lệ, cũng không có những âm thanh chết người quen thuộc. Có lẽ vì lạnh quá mà dạo gần đây không thấy lão ló mặt ra khỏi đó, tuyết phủ đầy trên mái nhà của lão khiến nó khẽ sụp xuống và tôi đã lo sợ rằng nó sẽ đè bẹp cả căn nhà. Bỗng một cột sáng chợt lóe lên chiếu thẳng lên bầu trời, tôi không biết đó là gì nữa, nó đang hướng tới nơi nào đó ngoài không gian. Tôi nhận ra khung cảnh ấm áp của cánh đồng lúa trong căn phòng tôi đã biến mất, đèn đường cũng không còn nữa, tất cả chìm vào đêm tối. Tôi vội vã gọi Crystal dậy.
“Đó là thứ gì vậy?” Crystal nói, giọng cô bé không nén nổi tò mò pha chút lo lắng.
“Anh không biết.” Tôi đáp. “Nó lớn quá.”
Hai đứa tôi đứng nhìn cột sáng tới khi nó biến mất vào khoảng không. Mọi thứ lại trở lại như cũ. Hai đứa không nói điều gì với nhau nữa, chỉ cố gắng nhìn vào phía xa trước mặt tìm kiếm dấu hiệu của ánh sáng kì lạ đó.
Ánh sáng đó phát ra từ đâu? Ai đã tạo ra nó? Và điều đó có ý nghĩa gì? Tôi có linh cảm không hay chút nào về chuyện này.
Sáng hôm sau, tôi và Crystal mệt mỏi đi thay đồ. Phải ngâm nước một lúc và suýt chết sặc trong bồn tắm tôi mới có thể đỡ đi cơn buồn ngủ đang cố đánh gục mình. Phòng ăn đang ồn ào, họ đã về với tâm trạng lo âu, vội vã.
“Chào bố mẹ.” Tôi lên tiếng và cố gắng cười toe toét để tạo sự chú ý. Nhưng họ đã không thấy điều đó, trước khi biến mất sau cánh cửa to lớn.
Crystal đứng bên cạnh từ lúc nào, đôi mắt con bé thoáng buồn.
Chúng tôi không ăn sáng như thường lệ nữa mà lên xe đi thẳng tới trường. Có lẽ điều khiến tôi vui nhất lúc này là gặp Kyra. Tuyết đang bám kín trên mặt đường khiến xe không thể đi nhanh hơn được.
“Bạn có nhìn thấy ánh sáng phát ra tối qua không?” Tôi hỏi.
“Mình không thức tới lúc đó, có ánh sáng nào đó kì lạ vào đêm qua à?” Kyra hỏi lại.
“Một luồng ánh sáng rất lớn, nằm ở phía quảng trường, nhưng mình nghĩ nó còn cách xa hơn nữa.”
“Hướng về L.A phải không?” Martin xen vào.
“Anh biết ánh sáng đó là gì à?” Crystal hỏi.
“Có thể nó là ánh sáng cung cấp điện khẩn cấp của thành phố ARM – 1. Anh cũng thấy nó tối qua.”
“Thành phố lơ lửng ngoài vụ trũ của giáo sư Lista. Khi có sự cố nghiêm trọng trên đó thì sự ưu tiên năng lượng sẽ là hàng đầu.” Kyra tiếp lời.
“Khi nó xuất hiện toàn bộ khu phố đã bị mất điện.” Tôi nói.
“Không chỉ là các khu phố thôi đâu mà là cả đất nước!” Crystal thêm vào. “Không biết có chuyện gì đang xảy ra vậy.”
“Việc ưu tiên như vậy mới chỉ xảy ra một lần duy nhất từ lúc nó thành lập đến nay…” Kyra im lặng một lát. “… Đó là lúc Chúa Tể Slayveter muốn tấn công vào ngục tù LeapStull.”
“Ngục tù LeapStull? Đó có phải là nơi giam giữ những tên tội phạm đáng sợ nhất trên toàn thế giới?” Tôi hỏi.
“Đúng vậy, giờ phần lớn trong đó đều là người của Slayveter năm xưa.”
“Có lẽ, chúng đã già lắm rồi, chết hết rồi không biết chừng.” Martin nói rồi với lấy cuốn tạp chí thể thao.
“Không, chúng còn sống khá nhiều và những tên đó hoàn toàn không có dấu hiệu già đi.”
“Sao lại như vậy? Đã 70 năm trôi qua rồi mà?” Crystal hỏi đầy ngờ vực.
“Chị không rõ vì sao… người ta nói vậy mà.” Kyra đáp lại một cách khó khăn. “… đừng nhìn mình thế, mọi người cần đọc nhiều hơn đấy.”
“Vậy liệu chuyện xảy ra hôm qua có liên quan gì tới sự việc đó không?” Tôi hỏi, cảm giác bất an đang lan tỏa trên khắp thân thế.
“Em cũng đang nghĩ như anh đấy, Zero.” Crystal nói, giọng cô bé lộ rõ sự lo lắng.
“Bình tĩnh lại đi, chúng ta chưa biết chính xác chuyện gì mà.” Kyra nói. “Việc cung cấp điện cho thành phố ARM – 1 có thể liên quan tới Chúa Tể Slayveter nhưng cũng có thể vì lý do nào đó khác chứ. Đã quá lâu rồi mà, có thể họ đang cần sửa chữa gì đó, thiên thạch va phải chẳng hạn.”
“Bố mẹ em có thể đang giải quyết tranh chấp ở đâu đó.” Martin nói tiếp lời em gái mình. “Dù gì cũng là người đứng đầu mà, bao nhiêu việc rắc rối phải nghĩ tới.”
Hai đứa tôi nhìn nhau, chúng tôi là người biết rõ nhất gia đình mình như thế nào. Chưa bao giờ, mẹ tôi quên gửi chúng tôi một nụ hôn tạm biệt. Chưa bao giờ, bố John không nở một nụ cười mỗi khi hai đứa bước vào phòng ăn. Và cũng chưa bao giờ, họ lo lắng đến như vậy.
“Hai người dừng cái vẻ mặt đó đi.” Kyra to tiếng làm chúng tôi giật mình. “Hội đồng Tối cao sẽ ngay tức khắc thông báo tình hình nếu như có gì bất thường xảy ra, báo cũng chưa đăng tin tức gì về vì việc tối qua cả. Hơn nữa, nếu Chúa Tể Slayveter có trở lại, ông ta cũng chẳng thể làm được chuyện đó.”
“Vì sao?” Tôi hỏi một cách vô thức.
“Khi Chúa Tể mới xuất hiện, ông ta đã lợi dụng việc ưu tiên cung cấp điện này để tấn công vào ngục tù LeapStull, điều này giống như là lời cảnh cáo của ông ta, vì ngục tù LeapStull là nơi chắc chắn nhất trên thế giới này. Chính xác thì giáo sư Lista, bằng cách nào đó đã tạm ngắt năng lượng của thành phố ARM – 1 trong khoảng một tiếng đồng hồ để Chúa Tể Slayveter có thời gian tấn công. Nhưng nếu không có sự giúp đỡ của giáo sư Lista thì ông ta cũng không thể làm được!”
Tôi chăm chú nhìn cô bạn đang khoanh tay một cách bực bội. Bryan cũng đang quay lại mỉm cười với chúng tôi. Kyra nói đúng, có thể chuyện này chẳng liên quan gì tới những ý nghĩ hình như quá xa vời của chúng tôi cả.
Martin cố gắng đưa chúng tôi sang một chuyện khác để phá vỡ không khí ngột ngạt này. Chúng tôi sắp có một bữa tiệc thực thụ nữa, một buổi dạ hội truyền thống. Các cặp đôi sẽ được tự do khiêu vũ bên nhau dưới ánh đèn trùm tại tiền sảnh của trường. Viktor đang đứng đợi ở đó, tôi có thể nhìn thấy qua ô cửa kính từ xa.
“Em có chuyện muốn hỏi anh.” Tôi kéo vai Martin về phía gần mình thì thầm.
“Có chuyện gì vậy?” Martin hỏi.
“Có phải Viktor đang chú ý tới Kyra không?” Tôi nói luôn.
“Anh không biết nữa.” Martin đáp. “Em lo lắng về việc nó thích Kyra à?”
Tôi không đáp.
“Anh không nghĩ vậy đâu.” Martin bật cười.
“Làm sao mà anh biết được.” Tôi đáp.
“Ờ, thì nó là bạn thân của anh mà.”
Tôi không nghĩ đó là lý do thích đáng, nói thật tôi không mong đợi quá nhiều điều từ Martin.
“ Đừng lo.” Martin vỗ vào vai tôi. “Nếu điều đó xảy ra, anh sẽ đứng về phe em.”
Tôi nhìn khuôn mặt đang toét ra nụ cười của Martin một cách ngán ngẩm.
“Em chỉ muốn biết anh ta muốn gì thôi.” Tôi nói.
“Xong ngay. Anh không nghĩ nó thích…”
“Ai thích ai cơ?” Kyra xen ngang làm hai đứa tôi giật nảy.
“Không, không, bọn anh đang bàn về những tựa game mới ra.” Martin lấp liếm một cách vụng về.
Kyra đưa ánh mắt dò xét sang tôi. Trước, cô nàng không để hai đứa được nói chuyện riêng thêm chút nào nữa. Kyra đẩy Martin sang ngồi với Crystal rồi thế chỗ vào đó cạnh tôi. Viktor nở một nụ cười mà tôi nghĩ nó dành riêng cho ai đó lúc này.
“Sao vậy nhóc?” Viktor hỏi. “Có vẻ nhóc có chuyện gì không vui lắm.”
“Không có gì.” Tôi đáp lại một cách lạnh lùng.
Rồi anh ta lại quay lưng về phía tôi để hỏi thăm những người kia. Giờ thì nhóm bạn đều thích thú với anh ta, họ cảm thấy an tâm khi Fascmit sẽ không tìm tới họ nếu Viktor vẫn còn ở đây. Nỗi lo lắng đang trở thành sự ghét bỏ, tôi cố gắng không để lộ ra mình không muốn anh ta có mặt ở đây chút nào. Tôi muốn trở lại như ngày trước, ngày mà anh ta chỉ có đứng đợi Martin, ít ra thì lúc đó cái nhìn của anh ta với Kyra không khiến tôi quan tâm.