Cắt Sâu Mãi Mãi – Hội Đồng Mèo Con (Quyển 1) - Chương 3.2: Cây dẻ ngựa.
Như thường lệ, cả đám tới bãi cỏ xanh mượt xung quanh cây dẻ ngựakỳ lạ kia để sưởi ấm vào suốt buổi chiều tiếp theo. Cơn giận dữ của Kyra đã giảm bớt đôi chút nhưng nó vẫn đủ khiến cho Fasmict cùng lũ bạn của mình không dám bén mảng lại gần khiến chúng tôi có được chút thời gian ít ỏi, yên bình tận hưởng thực sự.
Sau bữa tối ngon lành bên lửa trại cùng những câu chuyện hù dọa tới từ hội Bullmastiff về linh hồn của nam học sinh năm nào vẫn đang vảng vất đâu đây, chờ đợi một thằng nhóc nghịch ngợm tiến sâu hơn vào khu rừng để thế mạng, thực tế mà nói, điều này giúp ích cho tôi và Kyra trở những đứa cuối cùng còn ngồi lại lúc này. Và tất nhiên tay bảo vệ cũng vậy, hắn đi qua lại kiểm tra xung quanh để chắc chắn rằng không còn đứa nào dạo quanh nữa. Ngay khi hình bóng cao lớn ấy biến mất về phía khu nhà cũ, Kyra quyết định quay trở lại lều lấy viên đá cùng cuốn sổ ký.
Bỗng tiếng sột soạt sau lưng khiến tôi giật thót mình quay người lại, ai đó đang hối hả tiến sâu vào trong khu rừng. Trí tò mò là thứ duy nhất có thể giúp bản thân tạm thời gạt đi những nỗi sợ hãi nhất thời để quyết định bám theo nó. Tôi cứ mon men theo tiếng động phía trước cho tới khi trước mặt mình là bức tường cao lớn, vững chắc.
Ồ, vậy đây là điểm cuối của khu rừng này, hoàn toàn chẳng hề đáng sợ như người ta đồn thổi.
Nhưng suy nghĩ mau chóng tan biến bởi tiếng di chuyển của thứ gì khác hơn bao lấy xung quanh, cùng lúc ấy, một bàn tay bất ngờ bịt chặt miệng tôi rồi kéo vô trong bụi. Trong ánh sáng mờ ảo của ánh trăng đang tản mạn qua từng kẽ lá cây rậm rạp, nét mặt Fasmict hiện lên đầy lo lắng giống hệt như cái cách mà nó đã lừa tôi ban sáng. Nó vội vã đưa ngón tay ra hiệu im lặng.
“Cậu muốn gì, Fasmict!”
“Giữ… yên lặng, làm ơn…” Đôi môi mấp máy của thằng nhóc quý tử nhà Faust cố gắng phát ra rõ ràng. “Cậu… cậu sẽ làm… chúng ta bị nó phát hiện.”
“Nó? Nó là cái gì?” Tôi hỏi lại với vẻ hồ nghi.
“Bông… hoa… ăn… thịt… sáng nay…”
Diễn hay lắm, nó nghĩ rằng tôi sẽ sợ hãi và tin tưởng nó lần nữa sao. Không! Tôi sẽ chứng minh cho nó thấy những trò đùa của nó chỉ là sự nhảm nhí không hơn không kém.
“Trò chơi chấm dứt ở đây!” Tôi đứng dậy dõng dạc tuyên bố một cách hùng hồn. “Hoa thì không biết đi!”
Mắt của thằng nhóc như lồi ra, Fasmict không nói được gì nữa chỉ run rẩy đưa ngón tay lên trước khi bỏ chạy thục mạng.
“Nó bị sao thế nhỉ?”
Bỗng một luồng hơi nóng phả mạnh phía sau lưng khiến sống lưng buốt lạnh, tôi đưa tay sờ soạng mà không quay đầu lại. Thứ gì đó gai góc, nhiều lớp… và cái mùi hương đang tỏa ra này rất giống với…
Chẳng mấy chốc đã bắt kịp thân hình nhỏ bé của Fasmict, tôi gào lên: “Nó là bông hoa hồi sáng nay đấy hả?”
“Im và chạy đi!” Nó cũng gào lên đáp lại.
Ngay khi đặt chân tới bải cỏ xung quanh cây Dẻ ngựa, cả hai đứa nhận ra Kyra đang ở đó ra hiệu trèo lên trên. Thật kỳ lạ, cây hoa ăn thịt dừng lại đôi chút, những sợi rễ to lớn khẽ hạ xuống kính cẩn trước khi quay đầu biến mất vào đêm tối.
“Nói ngay, cuốn sổ đâu?” Kyra túm lấy cổ áo Fasmict ghì chặt vào thân cây.
Thằng nhóc run rẩy lấy ra cuốn sổ viết tay về các khu rừng được giấu kỹ trong áo khoác và đưa cho cô bạn.
“Sao cậu lại cầm nó!” Tôi kêu lên phẫn nộ.
Quý tử nhà Faust vùng vằng thoát khỏi tay Kyra đáp trả: “Tôi tính bụng trả thù cô ta nên đã lấy trộm!”
“Vậy cậu vào rừng giờ này làm gì?”
“Thế còn hai người?” Nó hỏi lại.
Chúng im lặng nhìn nhau. Chắc chắn, cả hai đều muốn đập nó một trận rồi ném xuống cho cây hoa ăn thịt dưới kia. Fasmict nở nụ cười đắc thắng phát ghét: “Có khi chúng ta đều có cùng mục đích đấy.”
“Tôi đã đọc cuốn sổ. Dĩ nhiên, tôi cũng biết kho báu của giáo sư Lista đang nằm đâu đó quanh đây. Và thật thú vị khi cuốn sách này lại sáng lên trong bóng tối như vậy, nên tôi đoán là cuốn sổ sẽ giúp tìm thứ kho báu ẩn giấu này.” Ánh mắt nó quét qua lại dò xét như một con rắn rình mồi.
Fasmict nói đúng, chỉ có điều nó chưa biết cách giải mã như thế nào, nhưng chắc chắn cái miệng ba hoa của thằng nhóc sẽ sớm khiến chúng tôi nổi tiếng cỡ nào sau ngày hôm nay. Và khi Hội khoa học Tối cao biết chuyện, họ sẽ phải đối đầu với bố John để biết được sự thật!
Ôi không, mọi chuyện rối tung lên rồi…
“Zero, mật mã trong cuốn sách đó là như thế nào?” Kyra bất chợt hỏi.
Đối đáp lại sự khó hiểu của tôi, ánh mắt cô nàng cương quyết đến lạnh người.
“Mình vô tình thấy điều này tối qua.” Tôi nói và trải dài áo khoác của mình xuống nền, sau đó lật úp cuốn sổ ký xuống để những nét vạch rời rạc đang phát sáng ấy phản chiếu lên. Chúng tạo thành một hình đa giác, thuôn dài. “Đó chính là hòn đá mà chúng ta đang nắm giữ.”
“Đúng là như vậy.” Cô bạn dường như quên mất sự hiện hữu của Fasmict ở bên.
“Chà, hóa ra cái thứ mà tôi quẳng vào miệng bông hoa ăn thịt kia là chìa khóa, nhưng chỗ mở của nó ở đâu trong toàn bộ cái khu rừng này?” Fasmict chêm vào.
“Yup, thiên tài, cám ơn trò đùa ngu ngốc của cậu mà chúng ta suýt chút nữa phá hủy thứ này.” Kyra ném cho nó một cái nhìn chết chóc.
Thằng nhóc nói đúng, tìm ra chìa khóa là một chuyện nhưng sử dụng ở đâu thì lại là một vấn đề khác.
Khu rừng này rộng như vậy, bất kì chỗ nào cũng có thể là nơi để cất giấu ổ khóa. Chúng tôi không thể bới tung khu rừng lên trong đêm nay được. Cả ba đứa nhìn nhau rồi thở dài. Cây hoa ăn thịt vẫn đang di chuyển đâu đó phía xa ngoài kia, có lẽ nó chính là thứ bảo vệ kho báu của khu rừng này và vô tình gây nên chết của cậu học sinh năm ấy, cũng như rượt Mordin bỏ chạy tới phát điên. Nhưng giờ thì chúng tôi cũng đâu khá hơn gì, bị kẹt cứng trên cây dẻ ngựanày, có lẽ từng đứa cũng sẽ bắt đầu phát điên lên mất.
“Không biết liệu có ai đó đã dậy và đi kiếm chúng ta chưa nhỉ?” Fasmict sốt ruột, nó co người lại khó chịu.
Chẳng ai trong hai chúng tôi đáp lại lời nó cả mà chỉ vô thức nhìn vào cái lỗ nhỏ trước mặt.
“Này nói gì đi chứ, chẳng lẽ chúng ta ngồi đây cả đêm à?” Quý tử nhà Faust kêu lên vẻ cáu kỉnh.
“Nếu muốn thì cậu có thể trèo xuống và đi tìm giúp đỡ, bọn tôi sẽ ngồi đợi ở đây.” Kyra đáp lại với vẻ thách thức.
Cái lỗ nằm chính giữa này thật kỳ lạ, nó khiến tâm trí thôi thúc nảy ra một ý tưởng táo bạo. Lấy viên đá trong tay của cô bạn, tôi nhẹ nhàng đặt nó xuống vừa khít. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, không gian như dừng lại để chờ đợi khung cảnh thần kỳ nào đó sẽ xuất hiện. Bóng tối tĩnh lặng và chẳng có gì cả, có lẽ thực sự chúng tôi sẽ chẳng bao giờ tìm được kho báu, hơn thế nữa giáo sư Aylmer sẽ rất vui lòng để thưởng cho mỗi đứa một hình phạt thích đáng vì chuyến phưu lưu nho nhỏ này. Nhưng khi dường như mọi thứ đã chìm vào thất vọng, thân cây dẻ ngựakhẽ rung lên đôi chút. Từ phía chiếc lỗ chính giữa, luồng ánh sáng le lói đang dần tỏa ra bao quanh không gian.
“Cái quái gì vậy?” Fasmict há hốc mồm.
Nó bắt đầu chuyển động! Ngước lên để nhận ra mặt trăng dần từ từ rời xa về phía vô định… Chúng tôi đang đi xuống lòng đất.
Căn phòng bao phủ bởi lớp gạch trắng hiện ra rộng lớn hơn nhiều so với giấc mơ khi ấy. Đối diện là cánh cửa kim loại lớn, nặng nề đặt ngay chính giữa chân cầu thang bước lên trên. Cả ba đứa vội vã trèo xuống để nhìn ngắm xung quanh, mọi thứ dường như khác xa với những gì mà tôi đã tưởng tượng. Cánh cửa kim loại dường như đã không được mở ra khá lâu rồi. Một trong hai căn phòng còn lại phía trên đầy ắp các giá sách ngổn ngang. Kyra bước lên trước tiên. Cô bạn ngắm nghía dòng chữ khắc lên cây bút được đặt đánh dấu trong cuốn sách vẫn đang được mở ra trên bàn cạnh lối ra vào.
Còn tôi và Fasmict cùng nhau bước về hướng còn lại. Căn phòng ngổn ngang của nả vương vãi kỳ lạ cùng những chiếc giá đầy ắp những thứ mà tôi cho rằng là vũ khí. Trừ chiếc hộp kính được đặt chính giữa một cách riêng biệt.
“Thứ quái quỷ gì vậy? Một chiếc đèn pin?” Fasmict nói.
“Có chúa mới biết được.” Tôi đáp lại. “Hey, cậu làm cái gì đó?”
“Không thấy sao, tôi đang tìm cách mở nó ra.”
“Dừng lại đi, cậu không nghĩ nó là một thứ gì đó… đáng sợ à?”
“Có thể… và cũng có thể nó là kho báu… Cái lồng kính chết tiệt…” Thằng nhóc ngó quanh đầy sốt ruột trước khi nhặt lên khẩu súng từ đống đồ xung quanh.
“Dừng lại!” Tôi kêu lên.
Và bằng hành động ngu ngốc của mình, nó ném thẳng thứ vũ khí vừa tìm được về phía trước. Nhưng cái giá phải trả cho sự liều lĩnh ấy là cảnh tượng thằng Fasmict nhảy lò cò với bàn chân phải đau điếng, còn chiếc hộp chẳng hề mảy may suy chuyển. Tôi nhặt lên cùng tiếng cười khoái trá.
“Đồ ngu.” Tự tin nói, về khoản này, tôi hơn nó là cái chắc. “Đây là cách mà nhà Gristendusd được dạy dỗ.”
Ấn cò đầy hãnh diện để rồi nhận ra mình mới là đứa ngu ngốc lúc này, luồng sáng rực đỏ ngay lập tức phóng tới gây nên tiếng nổ vang dội cùng những mảnh kính văng tứ tung. Hai thằng lồm cồm bò dậy và ho sặc sụa sau lớp khói bụi.
“Ố ồ.” Fasmict há hốc mồm tán dương. “Tuyệt đó, bồ tèo.”
Tôi á khẩu. Kyra chạy tới, gương mặt cô nàng tới nhợt vì sợ hãi.
“Có chuyện gì vậy?”
“Hỏi cậu ta đó.” Nó nhún vai.
Tôi tránh ánh mắt của Kyra và lặng lẽ tiến tới. Chiếc hộp kính đã vỡ nát, chính xác thì nó đã phát nổ bởi sức nóng phát ra từ thứ nguy hiểm kia nhưng cây đèn pin vẫn nằm nguyên vẹn trên nền đất. Đưa tay nâng lên, nhẹ hơn tôi nghĩ nhiều, lớp trên cùng bằng thứ vật liệu nào đó mềm dẻo và chắc chắn. Xoay nó lại để xem xét, phía đuôi của nó được gắn một viên ngọc màu nước biển, còn mặt trên khắc rỗng kỳ lạ với những góc cạnh tạo thành hình lục giác. Bỗng dưng, trong tâm trí hiện lên những âm thanh vang vọng khiến bàn tay đau nhói đến mức giật mình buông rơi chiếc đèn pin xuống đất.
“Chuyện gì xảy ra vậy?” Cô bạn vội vã hỏi.
“Mình… mình không biết nữa…” Tôi thở hổn hển đáp lại. “… nó vừa chích điện mình!”
“Chích điện?” Fasmict lên tiếng mỉa mai và nhặt chiếc đèn pin lên. “Cậu bé yếu đuối.”
Ngay lập tức, Kyra ném cho nó một cái nhìn cảnh cáo.
Tiếng chuông báo thức cất lên từ chiếc đồng hồ đeo tay của cô bạn báo hiệu giờ là lúc phải mau chóng trở về trước khi thầy Aylmer phát hiện ra ba đứa đã biến mất.
“Giờ chúng ta đi lên bằng cách nào?” Quý tử nhà Faust hỏi.
“Biết chết liền.” Tôi đáp.
Và bằng hành động vô thưởng vô phạt rút viên đá ra khỏi đó, cây dẻ ngựatừ từ trở lại vị trí ban đầu của mình. Không còn dấu hiệu nào của bông hoa ăn thịt đáng sợ kia nữa, chắc có lẽ nó đã về vị trí của mình. Trời vẫn còn khá tối nhưng chắc chắn ánh nắng sẽ xuất hiện sớm thôi. Cuối cùng chúng tôi cũng trở về được khu cắm trại an toàn, nhưng trước khi tạm biệt, Kyra đã chỉ thẳng cây bút vào phía mặt Fasmict, một luồng sáng lóe lên chớp nhoáng, khuôn mặt thằng nhóc trở nên ngây dại, đờ đẫn.
“Ngủ ngon nhé anh bạn.” Vỗ vào vai Fasmict và nở một nụ cười nham hiểm, cô nàng không quên tước đi cuốn sổ ký cùng viên đá trong túi áo của thằng nhóc và đưa chiếc đèn pin kì lạ kia cho tôi.
Quý tử nhà Faust lảo đảo bước về lều như một gã say rượu.
“Chuyện gì xảy ra vậy?” Tôi ngơ ngác hỏi.
Kyra không đáp, chỉ ra hiệu chào tạm biệt sau cánh cửa vải mỏng manh.
Có lẽ sẽ hỏi lại sau, mí mắt cũng sắp sụp hẳn xuống rồi, tôi uể oải chúc cô bạn ngủ ngon. Chỉ vài phút sau hoặc là do bản thân nghĩ thế, tất cả học sinh đã phải thức dậy vì tiếng la hét thất thanh phát từ lều của hội Bullmastiff. Bọn chúng hớt hải chạy trốn như thể điều gì đó kinh khủng vừa diễn ra vậy. Thầy Aylmer vội vã tiến vào để rồi tức tối rời đi cùng gương mặt nhăn lại đầy thất vọng với chiếc mũi bị kẹp chặt bởi bàn tay của chính mình. Tôi đảo mắt xung quanh để tìm kiếm câu trả lời thực sự. Kyra đang đứng đó, mỉm cười rạng rỡ cùng bình minh đang dần ló dạng sau lưng cô.