Cắt Sâu Mãi Mãi – Hội Đồng Mèo Con (Quyển 1) - Chương 3.1: Cây dẻ ngựa.
Tôi và Kyra đang trong một căn phòng trống kì lạ. Nổi bật lên hẳn không gian được bao phủ bởi lớp gạch trắng xóa ấy là chiếc rương cũ kỹ, nặng nề phía trước mặt. Hai đứa nhìn nhau mỉm cười sung sướng trước khi nhận ra sàn nhà bắt đầu thụt xuống lộ ra những mảng đen tối sâu thẳm, gắng hết sức chạy một cách tuyệt vọng, lồng ngực tôi đau nhói. Kyra không còn bên cạnh nữa, một làn khói kỳ quái đang tỏa ra từ mọi phía. Tôi dừng lại, lặng nhìn thân hình to lớn bước ra từ khoảng không đầy khiếp đảm. Vệt sẹo dài trên mắt trái đang ngắm nhìn thèm khát…
Tôi giật mình tỉnh giấc và sợ hãi nhìn ngó xung quanh. Không có gì cả ngoài bãi cỏ êm ái đang đung đưa nhẹ nhàng trong gió, Crystal khẽ cựa mình đôi chút. Tôi vừa mơ, một giấc mơ đáng sợ. Người đàn ông ấy và kho báu của giáo sư Lista đang bện chặt trong tâm trí, nó vừa thôi thúc khám phá sự thật ẩn giấu trong khu rừng vừa khiến tôi sợ hãi…
Kenji là tên ông ta, một trong bảy vị Thủ lĩnh đứng đầu hiện nay.
Tôi rất ít khi thấy các thủ lĩnh tới gặp bố John tại nhà như thế này, nhưng vẫn như mọi lần, dường như vị Thủ lĩnh của nhà Gristendusd không hề để tâm tới những tin tức được đem tới. Quyết định rời khỏi giường rồi tiến tới ban công để hít thở chút không khí trong lành, từng làn gió nhẹ nhàng thoảng qua đem theo hương vị đặc trưng của giá lạnh trong không gian tĩnh mịch lúc này là điều tôi đặc biệt thích thú. Ánh trăng mờ ảo ôm ấp lấy cả khu phố, tròn trịa và thuần khiết, tạo nên cảm giác yên bình đến lạ. Thậm chí, tiếng âm thanh khủng khiếp trong căn nhà cũ kĩ của lão Mordin vẫn vang lên đều đặn kia chẳng hề mang tới cảm giác khó chịu nữa, trái lại chúng đang hòa quện với nhau để tạo nên bức tranh cổ xưa với những nét mộc mạc và yên lành, mọi thứ thật tuyệt…
Có vẻ như Kyra rất nóng lòng muốn biết chuyện tại nhà giáo sư Liston hôm qua, dáng vẻ đứng ngồi không yên ấy làm tôi phì cười. Và ngay khi chuông báo hết tiết vang lên, cô bạn thô bạo kéo tôi tới thư viện và ra lệnh câu trả lời bằng ánh mắt.
“Bạn đã đúng, ông ấy cũng cho rằng thứ mật mã này sẽ giúp chúng ta biết về kho báu… À mà giáo sư cũng nói bạn có cái đầu hói của các nhà khoa học.”
Bỏ qua lời nói bông đùa của thằng nhóc bên cạnh, Kyra khoanh tay lại trước ngực và ngẫm nghĩ đôi chút: “Chuyến du ngoạn vào khu rừng sẽ diễn ra vào cuối tuần này, tức là còn bốn hôm nữa, hi vọng giáo sư Liston sớm có câu trả lời.”
Lắc đầu đáp lại rồi bò lăn ra bàn mệt mỏi, tôi nói tiếp: “Mong là vậy, tối qua mình đã có một giấc mơ không thú vị cho lắm về chuyện này.”
“Ồ, lần này là siêu năng lực nào đây?” Kyra mỉm cười, cô bạn đang bắt đầu mở một trong những cuốn sách dày cộp trên bàn.
“Không hề, chúng ta đã thực sự tìm được rương kho báu, đại loại vậy, trong một căn phòng rộng lớn kỳ lạ.”
“Thú vị đấy, sau đó thì sao?”
“Ông ta xuất hiện cản mình lại, còn bạn thì biến đâu mất tiêu.”
“Ai cơ?”
“Vị thủ lĩnh nào đó, mình đoán vậy, và như mọi lần, bố John luôn cho rằng những điều họ mang tới thật nhảm nhí.”
“Chắc hẳn điều gì đó thực sự khiến ông ta lo lắng để tới gặp bác ấy khuya như vậy.” Cô bạn đáp.
“Không quan tâm.” Tôi thở dài. “Rắc rối là một phần của gia đình mình, bạn biết mà.”
Kyra nhún vai. Ngoài cảm nhận khung cảnh đẹp đẽ như tối qua thì ngắm cô bạn thế này cũng khiến tôi cảm thấy nhẹ nhõm khỏi những ý nghĩ cứ nhảy múa trong tâm trí lúc này.
Một ngày nữa lại trôi qua, thực tế mà nói thì những buổi luyện tập kịch mỗi đêm cùng Crystal không đáng sợ như tôi từng nghĩ chút nào, chỉ có điều khả năng diễn xuất của con bé rất tệ, đối lập với vẻ ngoài xinh xắn của mình. Không ít lần tôi đã phải chạy vòng quanh khu nhà để cười khi Crystal cất tiếng hát, nếu đây trở thành cuộc thi Rap chắc chắn nó sẽ sáng ngời trên sân khấu. Nhưng, đôi mắt đỏ hoe ngân ngấn nước kia khiến tôi lúng túng nhận ra rằng Crystal đang cố gắng hết sức mình cho buổi kịch sắp tới. Đặt tay lên vai con bé và nói rằng, nó phải tự tin lên,… để rồi nhớ ra, tự tin là thứ ít nhất mà tôi biết được… Và sau mỗi lần như vậy, thì cả hai đứa lại có thêm một đêm thức trắng!
Hiện giờ thì tôi đang có mặt tại khoảng sân của khu biệt thự cổ tại phố Clander số 5, vẫn là không khí ấm áp lan tỏa khi bước lên bậc thềm, cô người máy hầu gái lại tươi cười đón tiếp nhưng ngài giáo sư không có nhà. Nằm dài lên ghế và đợi chờ, tôi đành thất vọng chấp nhận rằng sẽ chẳng có gì đặc biệt trong chuyến đi ngày mai cả. Vui mừng khi nhận ra cuốn sổ ký vẫn đang phát sáng mạnh mẽ trong căn phòng chế tạo, nó vẫn nằm y nguyên trên chiếc bàn nhỏ hôm nọ mà giáo sư Liston hay đặt các món đồ dang dở. Cúi xuống nhìn trang sách đang được mở ra, tôi va phải chiếc đèn nhỏ được treo phía trên. Làu bàu xoa xoa trán trước khi ngó xuống cẩn thận chỉnh lại chiếc đèn cho ngay ngắn. Đôi mắt tôi chết trân, rộng mở cùng lồng ngực dường như bị rút cạn không khí bởi hình ảnh phản chiếu từ những vệt gạch rời rạc…
Nếu như bây giờ không phải là đêm muộn thì có lẽ tôi đã chạy thẳng sang nhà Kyra để nói cho cô bạn biết những gì mình vừa nhìn thấy. Sự hồi hộp và thích thú lan tỏa khắp thân thể tới mức Crystal thẳng tay ném cái gối vào mặt thằng nhóc bên cạnh một cách bực bội kèm theo lời dọa nạt là sẽ tống cổ ra ngoài nếu còn cựa quậy như vậy. Nhưng hơn bao giờ hết, trí óc tôi đang bay tới những điều tuyệt diệu…
“Thằng bé vội gì không biết.” Mẹ nhăn mặt khó chịu khi cậu con trai bỏ quên không nhận nụ hôn tạm biệt như thường lệ vào sáng hôm sau.
“Chắc chắn là vội tới chỗ cô bé Kyra rồi.” Bố John bật cười cười sảng khoái.
Chúng tôi chưa thể nói gì nhiều về chuyện đó được khi ít nhất trên xe còn có Martin. Anh chàng đang ba hoa về những môn thể thao mà anh ta dự định tham gia vào năm sau. Tôi chỉ kịp nói với Kyra hãy mang theo viên đá đi, chưa bao giờ bản thân lại muốn đá Martin ra chỗ khác như thế. Đám bạn đứng cạnh nhau ở cổng trường đợi hai đứa như mọi lần. Jimorel đang trò chuyện với Dean, cô bạn nổi bật với chiếc váy len màu mận. Bee và Curtis thì giấu diếm đống túi trong ba lô với hi vọng mang được gì đó về. Còn Timy thì đơn giản là vẫn mập mạp với nét lo âu lộ rõ trên gương mặt hồng hào.
Thầy Aylmer đón lũ nhóc bằng đôi mắt sắc lẹm của mình và những câu nhắc nhở rằng đứa nào vi phạm cứ liệu hồn, đống phân chuột trong các kho sách cũ vẫn còn đang đợi ai đó dọn dẹp. Cô Almiquis đỏm dáng và điệu đà cùng đống khăn nhiều màu sắc đeo trên cổ. Điều mà bất kì ai cũng sẽ ấn tượng ở cô là mái tóc đặc trưng hình hoa hồng. Một người bảo vệ của trường có nhiệm vụ phải kiểm tra lần cuối đề chắc chắn rằng chúng tôi không mang bất kì vật gì nguy hiểm hay dùng để thám hiểm cả.
“Giờ là lúc các trò được phép làm gì mình muốn.” Thầy Aylmer nói sau khi tất cả đã dựng xong lều trại nhưng không quên ném cho tụi tôi cái nhìn dọa nạt khác. “Nhưng đừng quên các quy tắc!”
Thằng Fasmict huých mạnh bả vai bước qua cùng đám bạn thân thiết, tôi đã quên béng mất rằng bản thân sẽ chẳng thể chạy trốn được trong cái chỗ này. Kyra và Jimorel đang quay trở về trường để mua chút socola nóng, không có cô bạn bên cạnh khiến sống lưng buốt lạnh sợ hãi. Ít nhất thì tôi không phải đứa duy nhất cảm thấy vậy khi Timy đang run lên bần bật bên cạnh. Đó thực sự là một điều mỉa mai, tôi là người kế thừa của dòng họ Thủ lĩnh Gristendusd danh giá nhưng cũng là đứa dễ bắt nạt và yếu ớt nhất trường.
Khẽ giật nảy mình bởi tiếng gọi quen thuộc đến rợn người vang lên sau lưng, trừ việc chút xúc cảm ẩn hiện thật kỳ lạ: “Zero… Zero…”
Thằng Fasmict đang hớt hải chạy lại. Lần đầu tiên tôi thấy nó như thế, vẻ kiêu ngạo thường ngày thay thế bằng một màu xám ngoét. Mái tóc bóng bẩy rối tung cùng gương mặt thì căng ra vì lo lắng. Tâm trí tôi mách bảo luôn phải đề phòng với tên nguy hiểm này.
“Tôi hi vọng cậu có thể thứ lỗi cho hành động bất cẩn của mình. Viên đá mà cô bạn Kyra mang theo bị mắc kẹt ở đằng kia, và lũ bạn ngu ngốc của tôi thì quá to để có thể chui vào láy nó ra.” Nó vội vàng nói.
Ngay khi nghe tới viên đá mọi ngờ vực dường như tiêu biến, tôi chạy theo hướng chỉ của thằng nhóc để tiến sâu hơn vào khu rừng. Đó là một khu đất trống trải cùng bông hoa hay loại thực vật nào đó đang trơ trọi, cô độc cùng hội Bullmastiff đần độn vây quanh. Nó trông giống hệt như một đôi môi cỡ bự vậy.
“Viên đá bị mắc kẹt trong đó.” Fasmict thì thầm.
Ném cho nó ánh nhìn đầy hồ nghi, thứ gì dính tới Fasmict luôn đem lại những kết quả tồi tệ. Nhưng lúc này đây, tôi chẳng còn sự lựa chọn nào khác ngoài việc chui đầu vào đó cả.
Bắt đầu tách các lớp cánh hoa này một cách thận trọng, mùi hương khó chịu tỏa ra ngay lập tức. Chúng ngày càng trở nên dày đặc khi tiến vào sâu hơn và đến khi nửa cơ thể đã lọt hẳn vào trong cây hoa tôi mới phát hiện ra mình bị mắc kẹt. Đôi môi kỳ dị đang từ từ khép chặt lại đồng thời nó tiết ra một thứ chất dịch khiến gương mặt bỏng rát, ngứa ngáy. Tiếng cười vang lên xung quanh báo hiệu rằng tôi thực sự là một thằng ngu. Cây hoa đang ngày càng siết chặt và tiết ra nhiều dịch hơn nữa theo từng cái quẫy đạp vô vọng. Đau đớn đến phát khóc, Fasmict cùng lũ bạn đang mặc sức chế giễu, thích thú.
“Chỉ 5 xu thôi các bạn sẽ được thưởng thức màn hài kịch đặc sắc nhất của nhà đạo diễn đỉnh cao của mọi thời đại, Fasmict!” Một thằng gào lên theo những tràng cười của đám đông mỗi lúc một nhiều hơn.
“Cám ơn Zero, cậu thật là tử tế khi giúp chúng tôi cười vui như vậy…” Giọng nói của Fasmict bị nghẹn lại bằng tiếng “hự” vấp váp. Mọi thứ trở nên im bặt, chỉ còn tiếng la ó thất thanh pha lẫn ngạc nhiên.
Bằng một động tác thô bạo, tôi bị kéo mạnh ra khỏi bông hoa trước khi cả gương mặt tiếp tục bị dìm xuống dòng nước mát rượi của con suối gần đó.
“Ngu ngốc, ta chưa từng thấy đứa học trò nào đần độn như trò.” Giọng của thầy Aylmer khiến cơ thể tự động co rúm người lại.
Quẳng chiếc giẻ rách nát, bẩn thỉu xuống bên cạnh, ông ra lệnh cho tôi tiếp tục lau đi những vệt mủ còn sót lại.
“Mỉa mai làm sao, khi người kế thừa của dòng họ Gristendusd suýt mất mạng bởi một bông hoa ăn thịt người.” Môi thầy cong lên đầy chế giễu và bỏ đi.
Nhìn cái khăn mà giáo sư Aylmer vứt lại, dè chừng đôi chút trước khi đánh liều đưa nó lên mặt, nước suối làm tôi dễ chịu hơn hẳn, các vết mủ đang từ từ nhỏ lại. Kyra và đám bạn đang vội vã bước tới, gương mặt cô bạn đanh lại giận dữ. Cô nàng giật lấy chiếc giẻ rách thẳng tay ném nó vào bụi cây rồi lấy một chiếc khác sạch sẽ hơn chấm nhẹ lên các vệt mủ còn sót lại.
“Mắc gì mà bạn chui đầu vào đó vậy?” Dean hỏi, qua cái nhìn của nó, tôi biết là mình trông rất kinh dị.
“Cảnh tượng ban nãy thật sự phát ớn. Thật may mắn là bồ đã không bị mắc kẹt lâu hơn chút nữa.” Curtis tiếp lời.
“Bọn mình đều nghĩ rằng bạn sẽ chỉ còn nửa thân thôi.” Gương mặt Timy tái xanh lại vì sợ hãi.
“Fasmict nói nó làm rơi một thứ rất quan trọng của Kyra vào trong đó.” Tôi nói một cách khó khăn.
“Vậy mà bồ cũng tin hả.” Jimorel thở dài.
“Nhưng thật tiếc là bạn không chứng kiến cảnh tiếp theo.” Bee hào hứng chêm vào. “Khi mà Kyra đã thụi cho thằng Fasmict một quả nhớ đời!”
Đưa ánh mắt ngỡ ngàng trở lại đối diện, tôi hỏi: “Thật là bạn đã thụi nó hả?”
“Im đi!” Cô nàng gằn giọng.
Điều đó thật tuyệt.