Đại dương xanh thẫm - Chương 28: Tìm Lại Ký Ức
Tùng Quân ân hận rồi. Tại sao mỗi lần gặp Sa, dù muốn dù không, anh đều buông lời nhục mạ cậu? Rõ ràng anh đang cần tìm hiểu về quá khứ mông lung mờ nhạt của mình cơ mà. Anh muốn cậu kể tường tận những gì cậu biết về anh, nhưng sự xuất hiện của gã đàn ông đó làm anh như bị mất hết lý trí. Anh tiếp tục sỉ vả cậu, hạ thấp cậu bất kể đúng sai. Trong lòng khó chịu như vậy là do đâu? Càng nghĩ, anh lại càng thấy đầu đau như muốn chết đi sống lại.
Hôm ấy, Tùng Quân thất thểu trở về, nằm trằn trọc suốt một đêm dài. Anh lấy ra từ trong túi quần một vật lấp lánh ánh vàng, là chiếc nhẫn y hệt của Sa mà anh đã vô tình tìm thấy. Ngày ấy, khi anh bị tai nạn, các bác sĩ đã tháo nó ra và đưa cho ba anh cất đi. Tùng Quân không hề biết đến sự tồn tại của nó, cho tới một ngày tình cờ mở ngăn bàn ra, và thấy chiếc nhẫn vô cùng quen mắt. Anh vội vàng cầm lấy nó, ngạc nhiên tột cùng khi phát hiện chiếc nhẫn này với chiếc nhẫn của Sa trông giống hệt nhau. Nghĩ mãi, anh vẫn không thể nhớ ra mình đã mua nó từ bao giờ. Anh quan sát chiếc nhẫn kỹ hơn, rồi chợt nhận ra bên trong nó có khắc sáu chữ “Tùng Quân mãi yêu Trường Sa.”
Lúc đó, trong đầu không nghĩ ngợi được nhiều, anh lập tức phóng xe đi tìm cậu. Nhưng khi tới nơi, bảo vệ không cho anh lên nhà. Anh không có cách nào liên lạc với cậu, đành ngồi chờ ở sảnh lớn. Cơn mưa nặng nề rơi xuống, nặng như lòng anh, tạt vào ướt hết quần áo. Đến khi Sa xuất hiện cùng với gã đàn ông kia, anh bỗng thấy sục sôi lửa giận. Đến bây giờ, anh vẫn chưa rõ nguồn cơn của ngọn lửa trong lòng là do đâu.
Tùng Quân nằm trên giường, mắt dán chặt lên trần nhà, ám ảnh mãi về vẻ mặt giận dữ, đau đớn xen lẫn tuyệt vọng của Sa. Anh đặt tay trước ngực, cảm giác nhói đau như mắc phải dằm trong tim. Lăn qua lăn lại không biết bao lâu, cuối cùng anh cũng nặng nề chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, Tùng Quân mở điện thoại lên, thực hiện một cuộc gọi:
“Alo, bệnh viện K đúng không? Tôi muốn tìm hồ sơ bệnh án của mình. Phải, mười năm trước, Trịnh Tùng Quân.”
Mười lăm phút sau, nhân viên bệnh viện K gọi lại. Tùng Quân nghe câu trả lời của nhân viên bệnh viện xong, sắc mặt biến đổi:
“Sao? Tất cả hồ sơ không còn lưu?”
Bệnh viện K thông tin hồ sơ bệnh án mười năm trước của anh không cánh mà bay. Họ đã lục tìm dữ liệu trên máy tính nhưng không hề tra ra cái tên Trịnh Tùng Quân nào cả. Tùng Quân không nản lòng, lại tiếp tục gọi điện cho thám tử tư:
“Anh giúp tôi điều tra việc này, phải tìm ra vị bác sĩ mười năm trước đã phẫu thuật cho tôi. Càng sớm càng tốt.”
Tùng Quân cúp máy, mệt mỏi thở dài. Mười năm rồi, vốn dĩ anh không để tâm, nên chẳng tài nào nhớ rõ tên và gương mặt của vị bác sĩ đó. Nhưng hiện tại, có quá nhiều chuyện xảy ra, anh muốn biết ngoài việc cứu anh thoát khỏi bàn tay tử thần, vị bác sĩ ấy có làm gì anh nữa không? Và người đứng sau chuyện này là ai?
Ký ức bị thay đổi. Chuyện chỉ có trên các bộ phim truyền hình, lẽ nào đang diễn tra trong chính cuộc sống của anh? Nếu quả thật những nỗ lực của anh mười năm qua để gầy dựng tập đoàn Tâm Minh ngày càng vững mạnh đều là nguỵ tạo, thì đâu mới là mục đích thực sự của cuộc đời anh? Chẳng phải anh đang rất hài lòng về những gì mình đang có hay sao? Anh đã làm việc không ngừng nghỉ, anh đã tự hào rằng mình tài năng khi vực dậy công ty trong những lúc khó khăn nhất, làm cho ba anh nở mặt nở mày. Trong khi anh nghĩ rằng mình sẽ dùng cả đời để duy trì hoạt động của tập đoàn, thì Sa lại xuất hiện và nói anh yêu violin như mạng sống, anh muốn làm nghệ sĩ violin, thậm chí chấp nhận đánh đổi tất cả để được chơi đàn. Người mẹ đã khuất của anh cũng từng nói, anh có tình yêu sâm đậm với violin từ lúc năm tuổi. Vậy đâu mới thực sự là anh? Đâu mới là thứ anh sẵn sàng hy sinh tất cả để giữ lấy bên mình?
Đầu lại như muốn nứt ra làm đôi, Tùng Quân không cho phép mình nghĩ ngợi nhiều nữa. Anh ra khỏi phòng, theo thói quen chạy bộ quanh công viên gần nhà để nâng cao sức khoẻ, tận hưởng không khí mát lành của sáng sớm sau một đêm mưa lạnh. Bỗng một giọng nói vang lên khiến anh ngoái lại nhìn. Chất giọng ấm áp, mang âm vực một người đàn ông trung niên.
“Xin lỗi, cậu có thể nói chuyện bằng tiếng Anh không?”
Tùng Quân nhìn người đối diện, là người nước ngoài, mái tóc vàng óng, tuổi gần năm mươi. Mặc dù gương mặt in dấu thời gian, nhưng những đường nét thanh tú vẫn cho thấy ngày trẻ ông là một người rất khôi ngô tuấn tú. Đặc biệt là đôi mắt xanh thẫm kia, như chứa cả một đại dương lóng lánh nước. Đôi mắt có chút quen thuộc…
“Vâng, tôi có thể giúp gì được cho ông?” Anh hỏi.
Người đàn ông tỏ rõ sự vui mừng khi thấy Tùng Quân đáp lại bằng tiếng Anh:
“Thật may quá. Tôi là Alberto. Tôi muốn hỏi thăm, cậu có biết nơi ở của một người phụ nữ tên Tường Linh hay không?”
Tùng Quân lắc đầu, cái tên này rất quen, nhưng anh không cách nào nhớ ra đã nghe ở đâu rồi.
“Vậy cậu biết chàng trai trẻ tên Nguyễn Trường Sa, nghệ sĩ violin không?”
Nguyễn Trường Sa? Không lẽ lại là cậu ta? Tùng Quân nhất thời ngây ra. Nhìn kỹ lại thì người đàn ông này và Sa có đôi mắt y hệt nhau. Anh đáp:
“Tôi có biết một người tên Sa, nhưng không rõ họ tên. Cậu ta cũng chơi violin, không biết có phải người ông cần tìm hay không.”
Alberto nghe vậy vô cùng vui mừng, nụ cười rạng rỡ hiện lên trên gương mặt, để lộ đồng xu hai bên má càng tăng lên vài phần quen thuộc. Ông lấy chiếc điện thoại từ trong túi quần ra, mở lên một bài báo điện tử, ngập tràn hình ảnh của Sa và đưa cho Tùng Quân.
Tùng Quân nhìn hình, khẳng định chắc chắn đây là Sa. Anh chỉ đường cho Alberto đến nơi ở của cậu. Ông cảm ơn anh rối rít rồi nhanh chóng rời đi.
oOo
Sau cái ngày Sa tát cho Tùng Quân một bạt tai, cậu và anh không gặp lại nhau nữa. Ngay cả bác sĩ Vĩ cậu cũng không muốn gặp lại. Mặc dù thỉnh thoảng hắn vẫn ghé nhà hàng nghe cậu chơi đàn, nhưng mỗi khi buổi diễn kết thúc, cậu đều đi thẳng về nhà, để lại hắn thẫn thờ ngồi đó.
Đình Bách nhiều lần quan sát thấy người này luôn nhìn Sa bằng ánh mắt say đắm, cũng cảm thấy tò mò. Hôm nay, vừa hay chỉ còn anh và hắn, anh bèn đi tới bắt chuyện:
“Xin hỏi, cậu quen anh chàng chơi violin kia sao?”
Bác sĩ Vĩ đang tính đi về, bỗng có người đàn ông lạ hỏi chuyện, trong lòng thấy khó chịu, trả lời cộc lốc:
“Cũng coi như là quen biết. Anh hỏi có việc gì không?”
Đình Bách thấy hắn tỏ ra cảnh giác, sợ bị hiểu lầm có ý đồ xấu nên mỉm cười nói:
“Tôi là anh trai của nó. Cũng là chủ nhà hàng này.”
Nghe anh là anh trai của Sa, bác sĩ Vĩ ngay lập tức cởi bỏ vẻ mặt khó chịu:
“Hoá ra là anh trai của Sa? Em tên là Vĩ.”
“Chào cậu, tôi là Đình Bách. Tôi thấy cậu quan sát em tôi rất kỹ. Nhưng dường như nó không để ý gì đến cậu. Có chuyện gì sao?”
Bác sĩ Vĩ cười buồn, rồi đáp:
“Quả thật có chút chuyện.”
Sau đó, hắn cũng thiệt tình kể lại những việc xảy ra ở Ý cho tới việc gần đây nhất cho Đình Bách. Nghe bác sĩ Vĩ kể chuyện, hai chân mày Đình Bách chợt chau lại, biểu cảm cực kỳ khó coi. Chuyện như vậy mà Sa cứ im thin thít không hề kể cho anh nghe một chút nào, âm thầm chịu đựng, lại còn trưng vẻ mặt như chẳng có việc gì xảy ra mỗi ngày với anh. Cậu vẫn là Sa của ngày xưa, chuyện gì cũng thích một mình ôm lấy, quả thật khiến người khác đau lòng.
Bác sĩ Vĩ lên tiếng cắt đứt mạch suy nghĩ của anh:
“Xin thứ lỗi cho em nhiều chuyện, nhưng cái người tên Tùng Quân đó có quan hệ gì với Sa?”
Đình Bách thở dài rồi nói:
“Cậu ta và Sa mười năm trước đã từng yêu nhau. Nhưng vì một tai nạn mà cậu ta đã quên mất Sa. Chuyện đã lâu rồi. Hiện tại cậu ta đã không còn là Tùng Quân ngày xưa nữa.”
Bác sĩ Vĩ cảm thấy con đường đi đến trái tim Sa thật nhiều chông gai trắc trở. Nhưng nếu có cơ hội, chắc chắn hắn sẽ không bao giờ bỏ qua. Không biết lấy đâu ra dũng khí, hắn dõng dạc tuyên bố:
“Nếu anh ta không cần cậu ấy nữa, thì hãy để em!”
Đình Bách nghe hắn nói vậy, không những không thấy vui mà còn bất an hơn. Nhưng anh cũng chẳng có lý do gì để cấm cản việc yêu đương của người khác, chỉ có thể lên tiếng cảnh báo:
“Nếu cậu có thể làm cho nó hạnh phúc thì thật tốt. Nhưng một khi nhận thấy không đủ khả năng, thì hãy buông tay. Đừng khiến Sa gặp bất hạnh thêm nữa.”
Bác sĩ Vĩ mỉm cười gật đầu:
“Dạ. Em sẽ lưu ý.”