Đại dương xanh thẫm - Chương 25: Nghi Hoặc
Tùng Quân dìu Sa ra xe, đặt cậu ngồi ở băng ghế sau, vừa lái xe vừa quan sát gương chiếu hậu. Khi thấy sắc mặt cậu tiều tuỵ dựa vào ghế, đôi mắt nhắm nghiền không còn sức sống, anh tự hỏi mình có sai lầm hay không vì đã không dứt khoát đưa cậu đi gặp bác sĩ. Tùng Quân sợ cậu có chuyện bất trắc, lên tiếng hỏi:
“Cậu vẫn tỉnh táo đó chứ?”
Đầu óc mơ màng, Sa nghe tiếng Tùng Quân văng vẳng bên tai, khó nhọc mở mắt ra, âm thanh rất nhỏ, đầy yếu ớt:
“Anh cứ yên tâm lái xe… Tôi chịu được… Đã quen rồi, nghỉ ngơi một chút là khoẻ lại thôi. Có anh trai tôi ở nhà, căn hộ số…”
Sa vừa dứt lời, Tùng Quân nhấn mạnh chân ga, mau chóng đưa cậu về căn hộ. Khi tới nơi, anh mở cửa xe, sờ trán cậu, giật mình như vừa chạm vào than đỏ. Sao tự dưng lại sốt cao như vậy? Tùng Quân lay nhẹ Sa, nhưng cậu dường như đã thiếp đi không còn nghe thấy gì nữa. Anh cúi xuống, ôm cậu ra khỏi xe. Cánh tay bị thương đau nhói, Tùng Quân cắn răng chịu đựng, chuyển cậu lên lưng và cõng vào nhà.
Tiếng chuông vang lên, cánh cửa bật mở, Đình Bách bước ra, giọng trách cứ:
“Đi mua có chút xíu đồ, mà đi liền mấy tiếng đồng hồ…”
Chưa nói hết câu, vẻ mặt anh căng ra hết cỡ khi nhìn thấy người đứng trước cửa:
“Cậu…”
Dù đã được Sa báo trước người đàn ông này là anh trai, nhưng vẻ ngoài sáng sủa điển trai của Đình Bách làm Tùng Quân cảm thấy khó chịu không rõ nguyên do, anh xẵng giọng hỏi:
“Anh là anh trai cậu ta?”
Đình Bách nghe anh hỏi vậy càng ngạc nhiên hơn:
“Cậu không nhận ra tôi?”
Tùng Quân không trả lời, cõng Sa vào nhà, tiến tới phòng ngủ và đặt cậu lên giường.
Mới lúc nãy đi ra ngoài Sa vẫn còn khoẻ mạnh bình thường, vì sao lúc quay về lại sốt cao đến như vậy? Đình Bách vội vàng lấy thuốc hạ sốt, và khăn chườm trán cho cậu, lo lắng hỏi:
“Sao lại ra nông nỗi này?”
Tùng Quân đứng một bên nhìn Đình Bách hết mực lo lắng, chăm sóc cho Sa, trong lòng vẫn chưa giải toả được sự khó chịu, lại hỏi:
“Anh có thực là anh trai cậu ta? Tôi nhìn hai người không có nét gì là giống nhau cả.”
Đình Bách nhìn về phía Sa đang nằm, rồi nhìn cái trán và cánh tay băng bó của Tùng Quân, chân mày cau lại:
“Cậu thực sự đã quên tôi? Nhưng còn Sa, chắc hẳn cậu vẫn còn nhớ nó?”
“Tôi chẳng nhớ ai cả! Ngay cả cậu ta, tôi không biết cậu ta là ai…”
Đình Bách nhìn thấy một Tùng Quân khác lạ, nhất thời ngây ra. Trong đáy mắt anh dâng lên một nỗi chua xót:
“Cậu có phải là Tùng Quân?”
“Phải, đó là tên của tôi.”
“Nếu cậu là Tùng Quân, cậu không thể không quen biết tôi. Lại càng không thể không biết em trai tôi.”
“Anh nói vậy là có ý gì?”
“Cậu đã từng say đắm nó, như cách mà cậu đã từng say đắm violin. Cậu và nó đã từng có một quãng thời gian tươi đẹp bên nhau. Cậu quên hết rồi sao?”
Đình Bách tiếp tục kể về khoảng thời gian mà Tùng Quân bỏ nhà đi, và hoàn cảnh anh gặp gỡ Sa. Anh đã từng khao khát được chơi violin như thế nào, đã bị cha mình ngăn cấm ra sao. Anh đã từng bước đưa Sa thoát khỏi đại dương tăm tối, để cậu nhìn thấy ánh sáng, không còn bị dày vò bởi quá khứ bất hạnh.
“Rồi tai nạn ập tới. Sa quay trở về, cả người đầy máu, đôi mắt thất thần. Nó nói với tôi là cậu đã chết. Kể từ đó nó bắt đầu sợ máu. Mỗi lần nhìn thấy máu hay những thứ chất lỏng màu đỏ là lại chóng mặt, buồn nôn, thậm chí ngất xỉu, rồi sốt cao. Không lâu sau đó nó bắt đầu chơi đàn trở lại. Nó bảo sẽ thực hiện giấc mơ còn dang dở của cậu. Nó cầm cây đàn của cậu đi lưu diễn ở khắp trời nam đất bắc. Vậy mà không ngờ cậu vẫn còn sống, nhưng lại quên mất nó…”
Tùng Quân càng nghe càng cảm thấy lùng bùng lỗ tai. Quả thật là mười năm trước anh đã từng bị một tai nạn, nhưng anh chưa từng nghĩ rằng mình bị mất trí nhớ.
“Tôi chưa từng quên đi bất cứ ai. Tôi là Trịnh Tùng Quân, Chủ Tịch tập đoàn Tâm Minh. Mười năm trước quả thật tôi có gặp tai nạn, nhưng tôi không bị mất trí nhớ.”
Đình Bách không tin vào tai mình. Anh nhìn người trước mặt, tuy thời gian làm vẻ ngây ngô của chàng thanh niên mới lớn thay đổi thành người đàn ông từng trải, nhưng không thể giấu đi những đường nét quen thuộc trên gương mặt. Anh nghi hoặc nhìn Tùng Quân:
“Cậu không bị mất trí nhớ, hay chính cậu đã bị mất hoàn toàn trí nhớ mà không hề hay biết?”
“Anh đừng nói bậy! Vừa mới đây tôi còn coi như có chút cảm động với em trai anh vì đã lo lắng cho mình. Nay anh lại khiến chút cảm tình dành cho cậu ta tan biến rồi. Hai người giỏi đóng kịch thật đấy. Vì để tiếp cận tôi mà phối hợp với nhau nói dối?”
“Cậu… cậu quả nhiên không còn là Tùng Quân ngày xưa nữa. Nếu cậu khẳng định mình không mất trí nhớ, vậy chính cậu muốn quên đi tình cảm với nó nên cố tình bịa ra câu chuyện vô lý này?”
Đình Bách tức giận vung tay chỉ về hướng Sa đang nằm:
“Lão già đó đã làm gì với cậu tôi không cần biết. Nhưng nếu cậu đã tuyệt tình đến vậy, thì mời cậu về cho! Đừng bao giờ xuất hiện trước mặt Sa nữa!”
Đình Bách dứt khoát đuổi Tùng Quân đi. Một nỗi khó chịu dâng lên trong lòng, nhưng anh không thể nào lý giải được. Đầu anh bỗng nhiên đau nhói, như bị hàng vạn quả tạ đập vào. Anh bất ngờ ngã xuống nền nhà trước sự hốt hoảng của Đình Bách. Đình Bách vội đỡ anh dậy. Mới đây còn đang tức giận muốn nện cho tên này một trận, nhưng nhìn Tùng Quân đau đớn đổ tầng tầng lớp lớp mồ hôi trên trán, anh lại có chút đau lòng:
“Cậu không sao chứ?”
Tùng Quân từ từ đứng dậy, hơi thở đứt quãng nói:
“Tôi không sao.”
Nói rồi, anh đẩy tay Đình Bách ra, từ từ đi ra khỏi nhà.
Khi Tùng Quân đi rồi, Đình Bách đến bên giường, sờ trán Sa, thở phào nhẹ nhõm khi thấy cậu đã hạ sốt. Lúc này, Sa khẽ cử động rồi từ từ mở mắt ra. Trước mặt không còn Tùng Quân của cậu, mà là anh trai nuôi Đình Bách. Ánh mắt cậu thoáng tia thất vọng, dĩ nhiên không thể giấu được anh.
“Cậu ta về rồi.”
“Anh gặp anh ấy rồi sao?”
“Ừm. Cậu ta đã thay đổi.”
Sa nhìn nét mặt Đình Bách, thở dài nói:
“Phải, anh ấy đã thay đổi…”
“Sao em gặp được cậu ta?”
“Em gặp anh ấy ở Ý. Nhưng anh ấy không còn nhớ em là ai. Thậm chí vừa gặp đã vô cùng chán ghét em. Em không thể hiểu nổi, chán ghét em đã đành, lại còn ghét luôn cả violin, thứ mà anh ấy sẵn sàng hy sinh mạng sống để đánh đổi…”
Đình Bách nắm lấy tay Sa, an ủi:
“Cậu ta nói mình không bị mất trí nhớ. Anh nghĩ ba của cậu ta đã can thiệp vào chuyện này. Trừ khi cậu ta thực sự không muốn nhớ ra em…”
Sa mím chặt môi, chân mày chau lại, rồi nói:
“Anh à, em mệt rồi. Em muốn nghỉ ngơi. Tạm thời đừng nhắc anh ấy nữa được không?”
Đình Bách không muốn gợi lại chuyện đau lòng nữa, anh khẽ gật đầu:
“Được rồi, em ngủ đi. Có gì khó chịu thì gọi anh.”