Đại dương xanh thẫm - Chương 13: Bản tình ca trong đêm giông bão
Giọng nói quen thuộc làm Tùng Quân giật bắn mình buông tay khỏi Sa. Anh quay lại nhìn người đàn ông đứng sau lưng, bàng hoàng nhận ra đó chính là tài xế riêng của ba mình.
“Sao ông lại ở đây?”
“Ba cậu có chuyến công tác ở Phú Quốc. Ông ấy tìm cậu khắp nơi. Cậu hãy mau về nhà đi.”
“Nói với ông ấy là tôi không về!”
“Cậu không thể sống ở một nơi như thế này được.”
“Đây là cuộc sống của tôi! Ông không có quyền can thiệp. Ngay cả ông ta cũng thế! Ông mau đi đi!” Anh quát lên và nắm lấy cổ áo ông ta lôi ra khỏi cửa.
Ngay lúc đó, lại một giọng nói quen thuộc khác cất lên làm anh bất giác ngừng tay:
“Mày định làm gì ở cái chốn heo hút này? Mày tính theo đuổi cái con đường âm nhạc vớ vẩn ấy hả? Tao không cho phép!”
Anh quay sang nhìn người đàn ông vừa mới lên tiếng. Người đó không ai khác là ông Tâm, ba anh. Cả người như bị thiêu đốt bởi cơn giận, anh lớn tiếng đáp trả:
“Ông làm gì để cản tôi? Ông không có quyền bắt tôi làm điều ông muốn! Ông chỉ là kẻ ruồng bỏ vợ con, một người đàn ông độc tài ích kỷ mà thôi!”
BỐP!!!
“Câm mồm!!”
Một cái tát như nảy lửa giáng xuống mặt anh đau điếng. Nét mặt ông ta co rúm lại, cơn giận làm cho gương mặt ông ta đỏ lên như kẻ say rượu mất hết lý trí. Đôi mắt long lên sòng sọc, muốn ăn tươi nuốt sống anh.
“Tao chỉ muốn tốt cho mày thôi. Chơi đàn chỉ khiến mày trở nên yếu đuối uỷ mị!”
Ngay lúc ông ta sắp giáng cho anh một đòn nữa ngay mặt thì cánh tay đã bị giữ chặt lấy. Cả ông lẫn Tùng Quân đều đổ dồn ánh mắt vào người nọ. Anh ngạc nhiên nhìn cậu:
“Sa?”
Chẳng biết Sa xuất hiện từ lúc nào. Cậu giữ chặt cánh tay của ông Tâm, ánh mắt sắc lạnh nhìn ông:
“Đây là nhà hàng của tôi. Ông là ai mà tới đây làm loạn? Có tin tôi gọi công an không?”
Ông Tâm tính hất tay ra, nhưng khi nhìn thấy Sa, chẳng hiểu sao toàn thân ông run rẩy như vừa thấy ma. Tay còn lại của ông chỉ thẳng vào mặt cậu:
“Mày…”
Tùng Quân và Sa không hẹn mà bốn mắt giao nhau, ngạc nhiên trước thái độ khó hiểu của ông ta. Lúc này cậu hơi thả lỏng cánh tay rồi buông ông ta ra. Ông ta quay sang Tùng Quân, quát lên:
“Thằng bất hiếu! Hôm nay không theo tao về, sau này mày đừng hối hận! Tao sẽ không để cho mày muốn làm gì thì làm đâu!”
Nói rồi ông ta hậm hực bỏ đi. Khi ông ta vừa đi khuất tầm mắt, Sa liền ôm lấy mặt Tùng Quân, lo lắng hỏi:
“Anh có sao không?”
Anh mỉm cười:
“Anh không sao…”
“Mặt anh bị bầm hết rồi này. Mau vào trong để em bôi thuốc cho.”
Giờ anh mới thấy một bên má của mình tê rần. Lão già đó ra tay cũng mạnh thật.
Anh theo Sa vào trong. Cậu vừa bôi thuốc lên mặt anh, vừa suýt xoa. Nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của cậu, mọi bực dọc ban nãy bỗng dưng biến mất. Khoé môi không tự chủ cong lên.
“Anh cười cái gì?”
“Tự nhiên thấy em dễ thương quá!”
Mặt Sa phút chốc đỏ bừng:
“Ai lại dùng từ dễ thương để khen con trai bao giờ!”
“Nhưng mà chỉ có từ đó là thích hợp nhất thôi.”
Anh vừa dứt lời, Sa liền ấn mạnh tay vào bên má bị bầm.
“Ui da! Em tính ám sát chồng hả?”
Cậu giận dỗi phùng má lên:
“Anh có muốn sưng nốt bên còn lại không? Ai chồng vợ gì với anh?”
Tùng Quân thấy cậu giận thật, vội ôm lấy cậu:
“Cảm ơn em…”
Đang bông đùa lại trở nên nghiêm túc, giọng nói man mác buồn làm cơn giận của Sa bỗng dưng tan biến. Cậu bối rối hỏi:
“Sao tự nhiên cảm ơn em?”
“Nếu hiện tại không có em, anh không biết phải làm sao. Anh chợt nhận ra, anh không mạnh mẽ như mình nghĩ. Nếu không có em, chắc giờ này anh đã trốn ở một xó xỉnh nào đó, rồi khóc lóc như một thằng điên rồi.”
Tùng Quân bắt đầu kể cho Sa nghe chuyện của mình. Từ lúc sinh ra cho đến khi gặp mẹ Sa, rồi những chuyện sau đó nữa. Anh bị ép phải học ngành quản trị kinh doanh để nối nghiệp người cha độc tài của mình. Ngày đó, anh vừa ngoan ngoãn nghe lời ba thi vào trường đại học ông mong muốn, vừa lén lút học violin.
Một hôm ông phát hiện ra anh vẫn còn giấu ông tập đàn, thế là ông đã đập nát cây đàn của anh, đến doạ nạt ngôi trường anh theo học, nói là sẽ cho trường đóng cửa nếu còn tiếp tục chứa chấp anh. Anh đã đi xin xỏ khắp nơi để được học đàn nhưng chẳng ai thèm nhận. Ông đã chặn đứng mọi con đường đến với âm nhạc của anh.
Tức giận, bức bối, anh đã bỏ đi, dở dang năm cuối đại học. Giờ trong tay anh chẳng có gì ngoài niềm khát khao cháy bỏng được chơi nhạc. Và rồi anh gặp Sa như một định mệnh. Cậu lại chính là con trai của người dẫn dắt anh vào con đường âm nhạc.
“Dù thế nào đi nữa, anh cũng sẽ không từ bỏ ước mơ. Anh sẽ vì em, vì cả chính mình mà tấu nên những khúc nhạc tuyệt diệu.”
Sa nắm tay anh, mỉm cười:
“Em sẽ luôn ủng hộ anh vô điều kiện. Nhưng mà…”
“Nhưng sao?”
“Ba của anh, ông ấy nhìn em rất kỳ lạ.”
“Nếu ông ta ngăn cấm, em có muốn cùng anh bỏ đi, đi đến nơi nào không ai tìm được chúng ta hay không?”
Sa ngập ngừng trong giây lát rồi hỏi:
“Nhưng… còn sự nghiệp của anh?”
“Chỉ cần có đàn trong tay, thì bất cứ nơi đâu âm nhạc cũng sẽ vang lên. Nếu không có đàn, anh sẽ dùng lá để làm kèn, nếu không có kèn, anh sẽ hát. Âm nhạc là bất tận, sẽ không có gì cản trở được những âm thanh tuyệt diệu đó. Kể cả ông ta.”
“Còn ước mơ vươn ra thế giới?”
“Chỉ cần còn hơi thở, anh sẽ không ngừng ước mơ. Dù có mất bao lâu anh vẫn kiên trì theo đuổi.”
Ann ngừng lại trong giây lát rồi nhìn Sa với ánh mắt thật tha thiết:
“Đến lúc đó, em vẫn ở bên anh chứ?”
Sa cũng gởi trả lại cho anh một ánh nhìn trìu mến, bàn tay thon dài của cậu nắm lấy tay anh, môi nở một nụ cười, dịu dàng hơn bao giờ hết:
“Dĩ nhiên rồi.”
Mặc kệ chuyện gì xảy ra, Tùng Quân vẫn tiếp tục chơi đàn. Mỗi ngày đều cùng Sa đi dạo bãi biển, lặng lẽ ngắm nhìn hoàng hôn phủ khắp chân trời.
Chỉ mới đây thôi anh và cậu vẫn còn là hai con người xa lạ, vậy mà sau đó, bỗng trở nên quen thuộc không muốn tách rời.
“Anh chơi tặng em một bài đi.”
Sa tựa đầu vào vai anh, mùi hương thoang thoảng trên tóc cậu phảng phất trong làn gió. Anh hôn nhẹ lên đó, mỉm cười hỏi:
“Em thích bài gì?”
“Phải là anh tự nghĩ ra tặng em thì mới có ý nghĩa chứ.” Sa rời khỏi vai anh, ánh mắt nũng nịu.
Anh cười, đứng dậy, phủi cát trên người rồi cầm đàn lên.
Hôm đó, anh chơi bài “Song for a stormy night” của Secret Garden. Tự nhủ với lòng mình, dù trải qua trăm ngàn bão tố, anh sẽ quyết tâm bảo vệ Sa, bảo vệ tình yêu và ước mơ của hai người.
Cậu say sưa nhìn anh chơi đàn, vẻ mặt ngập tràn hạnh phúc. Màu xanh long lanh từ đôi mắt ấy như mặt biển sau cơn bão, trong vắt tĩnh lặng.
“Anh chơi rất hay. Em tin là ước mơ của anh sẽ sớm thành hiện thực.”
Anh lúng túng cười, gãi tay sau gáy:
“Làm sao bằng em chứ. Anh cần phải luyện nhiều.”
Sa bỗng dưng tiến đến gần, làm trái tim anh nhảy loạn nhịp. Cứ tưởng đã quen với cảm giác này rồi, hoá ra vẫn hồi hộp như lần đầu tiên va chạm. Cậu nhướn chân, đặt lên môi anh một nụ hôn nồng cháy:
“Một ngày nào đó, em muốn cùng anh chơi bản nhạc này. Em cũng bảo vệ anh. Được không?”
Hạnh phúc vô biên khiến anh muốn nghẹt thở, ôm chầm lấy cậu, gật đầu:
“Chúng ta sẽ nương tựa, chở che nhau, không bao giờ tách rời.”
Nhưng hứa hẹn suông thì không có gì đảm bảo, anh muốn có vật chứng, anh muốn cả thế giới biết được hai người là của nhau.
Ngày hôm sau, anh gặp Đình Bách, khẩn thiết năn nỉ:
“Anh cho em ứng trước lương, nhé! Em hứa sẽ làm việc chăm chỉ.”
Đình Bách không biết anh cần tiền làm gì, nhưng vốn là một người tốt bụng, dĩ nhiên không từ chối.
Anh hớn hở cầm lương ứng đi mua một cặp nhẫn. Lần đầu tiên trong đời, anh đi mua nhẫn, mà còn là mua nhẫn tặng cho người anh yêu nhất đời, lòng hồi hộp như thể sắp đi cầu hôn đến nơi. Anh không muốn thứ tặng cho Sa là đồ rẻ tiền, nên bán luôn chiếc đồng hồ đắt đỏ của mình, đặc biệt khắc tên của hai đứa bên trong nhẫn.
“Tùng Quân mãi yêu Trường Sa.”
Hôm sau Sa nhận chiếc nhẫn, ngạc nhiên tột độ:
“Sao tự dưng tặng nhẫn cho em?”
Anh cười ôm cậu vào lòng:
“Anh muốn đánh dấu, em chính là của anh.”
Sa nhéo nhẹ má anh, trách móc:
“Không cần phải khoa trương vậy đâu. Em bên anh là đủ rồi mà.”
Anh giận dỗi, chìa bàn tay với chiếc nhẫn y hệt của cậu ra:
“Không được, em phải đeo nó. Đây là vật sở hữu chung đầu tiên của hai ta. Anh muốn sau này chúng ta sẽ còn có nhiều cái chung nữa.”
Sa không còn cách nào khác, mỉm cười để yên cho anh đeo nhẫn vào ngón tay cậu:
“Như là gì?”
Anh cười gian xảo, kéo cậu ngã xuống nền nhà, hai thân thể quấn lấy nhau, nghe hơi thở dồn dập:
“Em thích như thế nào, thì là như thế đấy…”
Nói rồi anh đưa tay vuốt nhẹ tóc cậu, mơn man đùa trên chiếc mũi thẳng tắp, hôn vào nó. Sa nhắm tịt mắt đón nhận nụ hôn của anh. Nhìn vẻ mặt của cậu, anh bất giác bật cười:
“Em sợ à?”
Sa mở mắt ra, xấu hổ quay mặt đi, nói:
“Không có!”
Anh đưa tay kéo mặt cậu quay trở lại:
“Vậy thì thả lỏng ra nào, anh không làm gì em đâu.”
Dù là con trai, nhưng Sa vẫn còn đang đi học, nên anh kìm nén không dám làm gì quá giới hạn. Anh hôn lên trán cậu, rồi cả hai cứ thế ôm nhau ngủ tới sáng.