Ta cùng hắn bỏ trốn khỏi hôn lễ của chính mình - CHƯƠNG 14: DU NGOẠN.
Vì bận theo người nào đó đi vơ vét đổ phường đến tận tối mịt nên Dương tam thiếu gia chưa được chiêm ngưỡng vẻ đẹp của Vân Sơn trấn. Hôm nay Chu tam thiếu gia rất biết điều tự giác mua thêm y phục và vài thứ cần thiết cùng một đôi tuấn mã, sau đó đưa người bạn đồng hành của mình đi dạo chơi khắp chốn đến tận trưa mới dừng chân tại một tửu lâu nhỏ. Sau khi yên vị trước bàn ăn, Dương tam thiếu gia bắt đầu chuyên tâm xả những thắc mắc đã tích tụ từ sáng.
Dương Thiên Bảo: “Tiểu Kiệt, chúng ta dạo chơi trong trấn thế này có quá lộ liễu không?”
Chu Kiệt vừa nhai vừa trả lời: “Hôm qua Dương gia đã lật tung cả Vân Sơn trấn tìm chúng ta, hôm nay không ai rỗi hơi mà quay lại đây nữa đâu, ngươi yên tâm!”
Dương Thiên Bảo: “Chu gia thì sao?”
Chu Kiệt cười khì khì đáp: “Bao giờ gần đến hôn lễ Chu gia mới cho người đi tìm ta, cho nên chúng ta phải trốn thật xa.”
Dương Thiên Bảo ngạc nhiên: “Chu gia không lo lắng cho ngươi sao?”
Chu Kiệt: “Ta trốn nhà suốt ngày, muốn lo cũng không đủ sức để mà lo!”
Dương Thiên Bảo: “Ừm, nhưng ta sợ phụ mẫu ta lo lắng!”
Chu Kiệt bận rộn lôi mẩu xương gà ra khỏi miệng liếc qua một cái bĩu môi nói:
“Ngươi bao lớn rồi mà ra ngoài một chút đã sợ nọ sợ kia. Động thái tìm người của Dương gia quá lớn, kiểu gì cũng truyền đến Chu phủ, trùng hợp là ta cũng mới trốn khỏi phủ nên phụ mẫu thừa biết là ngươi bị ta rủ đi. Ngươi yên tâm, với tính cách của mẫu thân ta thì chắc chắn đã đến Dương gia trấn an rồi.”
Dương Thiên Bảo: “Mẫu thân ngươi làm sao biết chúng ta có gặp nguy hiểm hay không mà trấn an?”
Chu Kiệt vênh mặt trả lời: “Mẫu thân biết ngươi đi với ta chắc chắn sẽ an toàn nên cần gì phải lo!”
“Hừ, đi với ngươi an toàn lắm sao?” Dương Thiên Bảo hừ lạnh ghét bỏ nhìn Chu Kiệt nói.
“Đương nhiên, đi với ta không bao giờ lo thiếu ngân lượng, không lo đói, có gì nguy hiểm ta bảo vệ cho ngươi, đêm ta thức canh cho ngươi ngủ, đã có ai hết lòng vì ngươi như ta chưa?” Chu Kiệt vỗ ngực tự hào trả lời.
Dương Thiên Bảo: “Coi như ta tạm yên tâm, chúng ta rời Vân Sơn trấn thì sẽ tiếp tục đi đâu, ngươi đã có dự tính gì chưa?”
Chu Kiệt: “Chúng ta sẽ đi về phía nam. Phía nam thời tiết ấm áp, cảnh sắc thiên nhiên tươi đẹp, sản vật phong phú, nhiều danh lam thắng cảnh.”
Dương Thiên Bảo: “Ta đang rất nghi ngờ, đây là ngươi rủ ta trốn nhà hay rủ ta đi du ngoạn vậy?”
Chu Kiệt: “Tất nhiên là trốn nhà, trốn càng xa càng tốt, nhưng trốn thì cũng phải chọn chỗ đẹp chỗ tốt mà trốn chứ!”
“Đã đi trốn mà còn phải chọn chỗ đẹp chỗ tốt, ta chưa nghe thấy đạo lý này bao giờ.” Dương Thiên Bảo không nhịn nổi phải thốt lên.
Chu Kiệt: “Vậy ngươi muốn đi đâu trốn, nói ta nghe thử!”
Dương Thiên Bảo đúng chuẩn công tử bột ngây thơ trả lời: “Ta nghĩ nên vào rừng hoặc lên núi trốn, chắc chắn sẽ không ai tìm ra chúng ta.”
Chu Kiệt tròn mắt nhìn Dương tam thiếu gia như nhìn vật lạ hỏi: “Sao ngươi nghĩ vậy? Ai nói với ngươi?”
Dương Thiên Bảo ngập ngừng: “Là… là ta đọc trong sách…”Chu Kiệt gật gù nhìn Dương Thiên Bảo với ánh mắt tội nghiệp nói:
“Ra vậy, ngươi bị phụ mẫu quản quá chặt, đi xa nhất chắc là chỉ loanh quanh trong Yên Điền quận thôi phải không? Ta khuyên ngươi hãy bớt đọc mấy loại sách nhảm nhí đó đi! Chỉ có lúc bị đuổi cùng giết tận người ta mới chui vào chỗ hoang vu hẻo lánh như vậy để trốn. Ta và ngươi thì sao, chỉ là trốn để cái đám gia nhân chết bầm kia không tìm thấy thì tội gì phải làm khổ bản thân. Ở trong rừng trong núi cái gì cũng không có, xung quanh lại đầy thú dữ, nguy hiểm luôn cận kề, họa điên mới vào đó mà trốn.”
Dương tam thiếu gia xấu hổ cúi đầu, đúng là y thiếu hiểu biết thực tế quá, mọi thứ đều chỉ đọc từ sách, lần này y phải thay đổi mới được. Y gắp một miếng thịt nhét vào miệng Chu Kiệt cười hết sức hòa nhã nói:
“Ngươi nói đúng, là ta thiếu hiểu biết, tất cả đều nghe theo ngươi!”
Chu Kiệt bất ngờ bị nhét đồ ăn vào miệng, hắn bực mình định mắng người kia nhưng nghe vậy liền hài lòng nhắc lại câu nói quen thuộc:
“Tốt, ngươi yên tâm, ta sẽ bảo vệ ngươi chu toàn!”
Hai vị tam thiếu gia nghỉ ngơi uống trà thêm một lát rồi bắt đầu cuộc hành trình đi về phía nam. Trên đường đi hai người chuyện trò vui vẻ, không gặp bất trắc gì. Đi mãi đến chiều tối mới dừng lại tại khách điếm trong một trấn nhỏ hỏi thuê một phòng. Sau khi tắm táp sạch sẽ hết bụi đường, cuộc đối thoại tối hôm trước lại được lặp lại, chỉ có điều lần này Chu tam thiếu gia mặt dày hỏi mượn luôn một cánh tay của người ta. Dương tam thiếu gia cáu bẳn càu nhàu, làm mình làm mẩy một hồi mới chịu đồng ý đưa ra một cánh tay.
Sáng hôm sau khi Chu Kiệt thức giấc, tình trạng của hắn còn đáng giật mình hơn hôm trước. Hiện giờ hắn đang nằm gối hẳn đầu lên ngực người ta, mặt rúc vào cổ người ta, hai tay ôm chặt người ta, chân gác lên đùi người ta. Hắn không dám thở mạnh, rón rén nhấc tay nhấc chân bò ra khỏi chăn. May quá người nọ chưa thức giấc, nếu y biết tư thế ban nãy của hắn có lẽ sẽ đánh cho hắn dập đầu mất.
Hai người cứ vậy ban ngày vừa đi vừa ngắm cảnh, tối dừng lại nghỉ ngơi tại một khách điếm nào đó. Và đêm nào Chu tam thiếu gia cũng hỏi mượn một cánh tay của Dương tam thiếu gia, đến sáng hôm sau lại luôn phát hiện mình nằm gọn trong vòng tay ấm áp của người nọ. May mà Dương tam thiếu gia có vẻ cũng ham ngủ, sáng sáng đều phải đợi người đánh thức mới chịu dậy, nếu không thì con gà ngốc nghếch chắc không dám ngẩng mặt nhìn ai.