Ta cùng hắn bỏ trốn khỏi hôn lễ của chính mình - CHƯƠNG 11: MỜI CÔNG TỬ ĐI CHO.
Toàn trường lại thêm một lần nữa trợn mắt há mồm. Tên nhà cái vừa nghe xong lập tức lăn quay ra đất bất tỉnh nhân sự. Đám con bạc lộ rõ vẻ sùng bái, hóa ra đây là Đông An Chu công tử nổi danh khắp chốn, bọn họ hôm nay gặp được thực sự là quá may mắn. Đã là Đông An Chu công tử thì đương nhiên không ai dám động vào rồi, một cái đổ phường cỏn con làm sao chạm nổi vào lông chân vị tiểu công tử của gia tộc quyền lực nhất Đông An quận. Đám người cao to lực lưỡng dữ tợn nọ vội hạ đao xuống len lén giấu sau lưng, ngoan ngoãn lùi ra thật xa tránh cho tiểu công tử nhìn thấy ngứa mắt không khéo bọn chúng mang vạ vào thân. Lão bản nhiệt tình mời tiểu công tử ra ngoài uống trà đàm đạo, trong lòng thầm cầu trời khấn phật cho vị tiểu thần tai họa này mau mau rời khỏi đổ phường của lão, cần bao nhiêu ngân lượng lão cũng xin dâng đến tận miệng cho hắn.
Chu Kiệt tự biết làm người cũng phải có lương tâm một chút, bởi vậy hắn ưu nhã thu lại đĩnh vàng ung dung đứng dậy kéo Dương tam thiếu gia đang bị xoắn não đi theo lão bản ra ngoài uống trà đàm đạo. Các con bạc nhìn theo tiểu công tử mà lòng đau như cắt, nếu biết trước đó là Đông An Chu công tử thì hôm nay họ đã vớ được món hời lớn rồi, tất nhiên ngoại trừ hai con bạc sáng suốt ăn theo từ đầu. Cái lão già chết tiệt kia, lúc đổ phường của lão vét sạch túi người ta sao không thấy lão xuất hiện can thiệp, bây giờ thấy nguy cơ bị người khác vét sạch đổ phường nhà lão thì vội vàng chạy đến.
Cơn tức giận của đám con bạc vừa tuột mất cơ hội ăn theo không thể đổ lên người lão già chết tiệt liền được chuyển hướng đổ thẳng vào người tên nhà cái vừa lồm cồm bò dậy từ dưới đất. Thế là một trận ẩu đả diễn ra, tên nhà cái bị các con bạc lột sạch chỉ còn lại cái quần lót. Nhưng thế này đã là tốt lắm rồi, gã thà bị các con bạc lột hết đồ trên người còn hơn bị con gà khốn nạn kia lột vào tận ngân khố của lão bản nhà gã, cứ nhìn mấy tên vác đao kia là biết hậu quả sẽ khủng khiếp thế nào. Mà lỗi cũng đều tại gã, nếu biết đó là Đông An Chu công tử thì gã sẵn sàng dâng ngân lượng lên ngay chứ đâu để cho bọn con bạc xấu tính kia hùa theo vơ vét, thật ngu quá, đúng là tiền mất tật mang.
Dương Thiên Bảo và Chu Kiệt được lão bản đưa lên lầu, nơi đó đã bày sẵn một bàn trà bánh. Mời hai người ngồi vào ghế, lão ân cần châm trà đưa tới, sau đó móc ra một hầu bao nặng trịch đặt trước mặt Chu Kiệt cung kính nói:
“Chu tam công tử, bọn hạ nhân không biết công tử nên đã mạo phạm, tại hạ xin thay chúng tạ lỗi. Nhị vị công tử chắc đi du ngoạn ghé qua đây, Vân Sơn trấn này cũng có nhiều nơi để thăm thú, lại có không ít đặc sản địa phương nên thưởng thức. Tại hạ ở đây có chút ít lễ mọn mong nhị vị công tử nhận cho, lần sau mời ghé lại chơi xin báo trước để tại hạ nghênh tiếp!”
Lão nói xong vẫn chưa yên lòng, không biết tiểu thần tai họa này có chê ít mà ăn vạ quay vào đòi chơi tiếp không, thật lo lắng quá. Lão lầm rầm khấn vái trong lòng mong tiểu công tử làm ơn làm phước mau mau cầm ngân lượng rời đi cho lão nhờ, công tử phá phách thế là đủ rồi.
Dương Thiên Bảo chứng kiến từ đầu não đã xoắn tít chưa gỡ ra được, bây giờ lại được chứng kiến thêm một việc còn vô lý hơn nữa. Con gà kênh kiệu này đã đến vét cả đống ngân lượng của người ta, làm loạn đổ phường của người ta, bây giờ người ta lại còn phải móc thêm ngân lượng nhét vào tay hắn để mời hắn cút xéo khỏi đây là cái lý gì vậy hả?
Chu tam thiếu gia vốn dĩ da mặt dày hơn cả tường thành, mặt không hề đổi sắc đưa tay cầm lấy túi ngân lượng rồi đứng dậy chắp tay tạ lễ:
“Làm phiền lão nhân gia ngài rồi, tại hạ xin nhận lễ. Tại hạ có làm gì không đúng mong lão nhân gia ngài thứ lỗi cho!”
Dương tam thiếu gia lại suýt bại não, liêm sỉ của con gà kênh kiệu này rơi đâu mất rồi? Làm loạn đổ phường của người ta mà chỉ là ‘có làm gì không đúng’ thôi hả, xin lỗi người ta mà vẫn vô tư lột thêm ngân lượng như vậy mà gọi là có thành ý hả? Ngươi thực ra so với phường trấn lột cướp bóc trình độ còn cao hơn gấp mấy lần. Trộm cướp người ta còn có liêm sỉ, chỉ dám hành động ban đêm, thấy người thì cũng biết nên tôn trọng người bị hại mà lén lén lút lút một chút. Ngươi thì sao? Giữa ban ngày ban mặt ngươi ung dung vào tận nhà người ta ăn cướp, đã thế người ta còn phải cung kính dâng ngân lượng lên tận miệng, rồi lại cung kính tiễn ngươi ra cửa, thiếu điều mở tiệc khoản đãi, thiên lý chết đâu cả rồi hả? Những gì Dương tam thiếu gia được dạy bảo rèn giũa từ nhỏ hôm nay bỗng dưng bị đảo lộn, tâm hồn nhỏ bé trong sáng như hạt pha lê bắt đầu bị một vật thể hắc ám mang tên Chu Kiệt từ từ vấy bẩn.
“Không có gì, công tử nhận cho là phước lớn của tại hạ rồi, chúc nhị vị công tử du ngoạn vui vẻ!”
Lão bản giả lả cười trả lời, trong lòng đã mừng như điên. May quá tiểu thần tai họa đã đồng ý nhận chỗ ngân lượng đó, nếu hắn còn đòi thêm lão cũng sẵn sàng vui vẻ móc ra mà cung tiễn. Thần tai họa Chu Kiệt hết sức tâm lý, không phụ lòng mong mỏi đuổi người của lão, hắn kéo Dương Thiên Bảo chắp tay từ biệt khổ chủ rời đi nhưng vẫn tiếc rẻ lẩm bẩm:
“Chơi còn chưa đã tí nào!”
Dương tam thiếu gia: “…???” Ngươi muốn chơi đến sập tiệm người ta mới gọi là ‘chơi đã’ hả?
Trong lúc Chu tam thiếu gia lôi kéo Dương tam thiếu gia đi đổ phường, tình hình bên ngoài diễn ra cũng khá là náo nhiệt. Chờ mãi không thấy thiếu gia nhà mình đi ra, nghi ngờ có điều chẳng lành, quản gia Dương phủ lệnh cho người vào Túy Tiên Tửu Lâu tìm. Tìm khắp tửu lâu không thấy thiếu gia đâu, họ lại hỏi từng người, cuối cùng mới có người nói nhìn thấy hai vị công tử lạ mặt đi ra ngoài bằng cửa sau của tửu lâu. Thế là một cuộc tìm kiếm quy mô lớn được tiến hành ngay lập tức. Quản gia điều một hạ nhân gấp rút cưỡi thiên lý mã quay về Dương phủ cấp báo, đồng thời gọi thêm người đến hỗ trợ tìm thiếu gia. Sau đó hạ nhân Dương phủ lật tung từng nhà tìm người, tất cả các ngõ ngách trong Vân Sơn trấn đều không bỏ qua. Mặc dù kiểm tra kỹ càng đến từng viên gạch nhưng kỳ lạ thay họ vẫn không thèm ngó ngàng gì đến ‘Tài Phường’. Có lẽ việc Dương tam thiếu gia vào đổ phường là một việc cực kỳ hoang đường nên không ai có ý định vào đó tìm người. Chính vì vậy mà hai vị tam thiếu gia vô cùng yên ổn làm loạn đổ phường, sau đó còn đường đường chính chính trấn lột gia chủ xong xuôi mới nghênh ngang phủi mông rời đi.