Ta cùng hắn bỏ trốn khỏi hôn lễ của chính mình - CHƯƠNG 3: GẶP MẶT
CHƯƠNG 3: GẶP MẶT.
Đầu giờ thân, đoàn ngựa xe vô cùng phô trương của Chu gia bắt đầu đi vào địa phận Đông An quận. Hộ tống Chu tam thiếu gia vàng ngọc đi cầu thân không chỉ có phu thê Chu đại nhân mà còn có cả Chu đại tiểu thư, Chu nhị thiếu gia và mấy vị tiểu thư công tử trong họ cùng các thúc bá. Theo hầu là đám hạ nhân chừng mấy chục người, ngoài ra còn có cả một đội binh mã bảo vệ trước sau, tiền hô hậu ủng thật xứng là danh gia vọng tộc.
Xuất phát từ quá nửa đêm, ròng rã bảy tám canh giờ trên đường, người nào người nấy đều phờ phạc mệt mỏi. Dẫn đầu là một chiếc xe tứ mã vô cùng sang trọng tinh tế. Rèm lụa hảo hạng bay phất phơ, bên trong trải thảm lông trắng muốt kín sàn, huân hương lượn lờ thơm ngát. Chu tam thiếu gia nằm vắt chân chữ ngũ trên một chiếc đệm gấm êm ái, phía trước là hai thị nữ xinh đẹp mềm mại luôn tay hầu trà đút bánh, hai bên ngồi hai nam nhân cao to vạm vỡ, mỗi người đều đặt một thanh gươm sắc bén ngang trên đùi. Chỉ cần dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng thừa biết họ đang canh giữ vị tam thiếu gia vàng ngọc này, nhiệm vụ của họ rất đơn giản, không để tam thiếu gia trốn mất trước khi đến Dương phủ là được.
Đi thêm một canh giờ, đoàn ngựa xe đã đến trước Dương phủ. Dương phủ hôm nay trang hoàng lộng lẫy, treo đèn kết hoa vô cùng vui mắt để đón khách quý. Ngoài đại môn, Dương đại nhân cùng phu nhân diện hoa phục sang quý đã đứng chờ sẵn.
Đoàn người Chu gia được rước vào đại viện sắp xếp ngồi một bên, thê thiếp và nhi tử gia chủ ngồi một bên, trên vị trí chủ vị là Dương đại nhân và Chu đại nhân ngồi cách nhau một chiếc bàn trà nhỏ. Hai vị đại nhân lâu ngày không gặp nhau vui vẻ ghé đầu say sưa chuyện trò, phía dưới mọi người vừa uống trà vừa lặng lẽ quan sát lẫn nhau. Mấy tiểu thư Chu gia bị những ánh mắt từ phía Dương gia nhìn chòng chọc đến lạnh hết sống lưng. Ngược lại, phía Chu gia cũng dồn tất cả ánh mắt vào các tiểu thư Dương gia như muốn tìm tòi gì đó.
Sau một hồi im lặng quan sát, hai bên bắt đầu nổi lên những tiếng thì thầm nho nhỏ:
“Mẫu thân nhìn thử xem, ai là Dương tam tiểu thư?” Chu nhị thiếu gia khẽ hỏi Chu phu nhân, mặt hất hất về phía Dương gia.
“Cứ thấy tiểu thư nào đẹp nhất thì chắc là Dương tam tiểu thư, ta nghe nói nàng ấy rất xinh đẹp!” Chu phu nhân khẽ trả lời, mắt cũng bắt đầu so sánh nhan sắc giữa các tiểu thư Dương gia.
Phía đối diện, Dương nhị thiếu gia cũng ghé tai đại ca mình, cười khì khì hỏi: “Đại ca, ai là Chu tam tiểu thư nhỉ, ta muốn biết thê tử của tam đệ.”
“Ngươi hỏi ta, ta hỏi ai? Thay vì đoán ai là tam đệ muội, tốt nhất ngươi ngắm xem ưng tiểu thư nào thì nhờ phụ thân nói giúp cho!” Dương đại thiếu gia ghét bỏ hừ lạnh.
Dương nhị thiếu gia lườm huynh trưởng một cái liền chọc chọc ngón tay vào sườn người bên cạnh hỏi:
“Tam đệ, ngươi đoán xem trong các cô nương bên kia ai là vị hôn thê của đệ?”
Bị chọc sườn, lúc này Dương tam thiếu gia mới nhấc mắt liếc sang phía Chu gia một cái khiến các cô nương đều đỏ mặt thẹn thùng. Không trách các tiểu thư Chu gia được, ngay khi bước vào đại viện, các nàng đã bị một thiếu niên hút hết hồn phách đến mặt đỏ tai hồng. Muốn trách thì trách Dương tam thiếu gia, ai bảo là nam nhân mà lại phải đẹp đến vậy chứ. Người đẹp như ngọc, phong thái thanh tao, khí chất thoát tục, đã nhìn là không thể rời nổi mắt.
Sau một hồi, người không giữ được kiên nhẫn nhất là Dương phu nhân khẽ khàng đứng dậy đến gần Dương đại nhân nhỏ giọng nhắc:
“Lão gia, trời không còn sớm, mời Chu tam tiểu thư ra gặp mặt Bảo Bảo nhà chúng ta rồi còn bàn chuyện cầu thân!”
Dương đại nhân nghe vậy liền gật đầu cười lớn nói với Chu đại nhân:
“Chu đệ, hôm nay chúng ta ở đây là để hai trẻ gặp nhau, tiểu điệt đâu, mau mời ra đây!”
Chu đại nhân nhìn một vòng không thấy bóng dáng tên nghịch tử nhà mình, tim nảy thịch một cái sợ hỏng việc vội nhỏ giọng gọi gia nhân:
“Đi mời tam thiếu gia vào đây ngay!”
Chu tam thiếu gia vàng ngọc vẫn nằm khểnh trong xe ngựa, hai hộ vệ tay cầm kiếm vô cùng vững vàng kiên nhẫn đứng canh hai bên. Gia nhân từ trong đại viện chạy đến bên cửa xe cung kính thưa:
“Lão gia sai tiểu nhân mời tam thiếu gia vào gặp mặt Dương tam tiểu thư.”
“Được rồi, ta vào ngay!”
Chu tam thiếu gia lười biếng duỗi người một cái mới nhảy xuống xe lững thững đi vào đại viện, phía sau là hai hộ vệ vẫn một mực bám sát không rời một bước.
Toàn gia Dương gia đều ngóng trông ra cửa với cùng tâm trạng hào hứng muốn chiêm ngưỡng dung nhan của Chu tam tiểu thư, có lẽ Chu tiểu thư hôm nay sẽ vô cùng xinh đẹp diễm lệ, xiêm y lộng lẫy. Đúng là tiểu thư khuê các, ra mắt phu quân tương lai mà ngại ngùng, đến bây giờ vẫn chưa dám vào cửa, rất ý tứ, các cô nương nên học hỏi. Cùng chung tâm trạng với số đông, Dương tam thiếu gia cũng ngóng cổ dán mắt về phía cửa chính chờ đợi vị hôn thê yêu kiều thướt tha của mình xuất hiện.
Khi Chu tam thiếu gia vừa bước vào cửa đại viện, các tiểu thư Dương gia bỗng thấy tim mình như muốn rớt ra ngoài. Thay vì Chu tam tiểu thư nên xuất hiện thì trước mắt lại là một thiếu niên trẻ trung mỹ lệ, mình vận trường bào màu thiên thanh vô cùng hút mắt, theo sau còn có hai hộ vệ lực lưỡng thô kệch. Mà không sao, các cô nương không hề mất hứng, thậm chí còn thấy thỏa mãn hơn là lỡ đâu gặp phải một Chu tam tiểu thư xinh đẹp hơn mình. Thiếu niên này quá mức đẹp, còn nhỏ tuổi nên các nét chưa nảy nở, vô cùng non nớt, chưa phân rõ nam nữ. Vì thế nếu nói thiếu niên nọ xinh đẹp diễm lệ cũng được mà nói anh tuấn tiêu sái cũng không sao. Sau khi thiếu niên mỹ lệ bước vào, sự chú ý của các cô nương Dương gia đều bị hút sạch, chỉ những người còn lại tiếp tục ngóng ra cửa chờ đợi Chu tam tiểu thư. Nhưng ngoài hai hộ vệ thô kệch ra thì chẳng còn ai xuất hiện nữa khiến Dương gia một phen xì xào ngơ ngác.
Chu tam thiếu gia ung dung bước đến trước mặt Dương đại nhân chắp tay lễ phép thưa:
“Điệt nhi Chu Kiệt kiến quá Dương bá bá!”
Dương đại nhân ngạc nhiên quay sang hỏi Chu đại nhân:
“Chu đệ, đây là nhi tử thứ mấy của đệ, sao ta không biết? Hôn thê của nhi tử ta đâu?”
“Nó đó, nó là đứa chúng ta lập hôn ước đó!” Chu đại nhân chỉ vào tên nghịch tử nhà mình vui vẻ trả lời.
LNghe vậy, Dương đại nhân nhìn thiếu niên trước mặt một lúc rồi hớn hở như bừng tỉnh đại ngộ: “Hóa ra là điệt nhi ha… ha… Mạnh mẽ, ta rất thích tính cách mạnh mẽ của con, con phẫn nam trang rất đẹp.”
Lời của Dương đại nhân làm thức tỉnh toàn Dương gia. Thì ra là Chu tiểu thư phẫn nam trang, thảo nào vừa anh tuấn tiêu sái lại vừa xinh đẹp diễm lệ, thật xứng đôi với Dương tam thiếu gia nhà chúng ta. Nhưng cũng thật đáng ghen tị quá mà, nếu nàng ấy diện nữ trang thì ở đây làm gì có cô nương nào dám đọ nhan sắc với nàng.
“Dương bá bá, tiểu điệt là nam nhân. Tiểu điệt mạn phép mời Dương tam tiểu thư ra gặp mặt!” Chu tam thiếu gia không ngần ngại nhẫn tâm đánh gãy tràng cười vô cùng sảng khoái của Dương đại nhân.
Toàn thể Dương gia và Dương đại nhân không ai bảo ai cùng trợn mắt há mồm lắp bắp hỏi:
“Ngươi là nam nhân, thật sự là nam nhân sao? Vậy… vậy Bảo Bảo của chúng ta…”
Dương tam thiếu gia Dương Thiên Bảo bị đẩy ra đứng cạnh Chu tam thiếu gia Chu Kiệt, hai vị thiếu gia đứng cạnh nhau làm lu mờ hết thảy những người xung quanh. Dương đại nhân chỉ vào nhi tử của mình nói với Chu đại nhân:
“Đây là tam nhi tử của ta, nó chính là đứa mà chúng ta lập hôn ước.”
“Hả… Không phải là Dương tam tiểu thư mà là Dương tam công tử sao?” Toàn gia Chu gia trăm miệng cùng thốt một lời, có người chịu không nổi đả kích suýt chút nữa ngã lăn ra đất.
Giữa sảnh, hai vị tam thiếu gia hai nhà Dương – Chu trân trối nhìn nhau, tất cả mọi người có mặt trong đại viện đều như bị định trụ tại chỗ. Vị hôn thê của nhà chúng ta đâu, tại sao lại đều là hôn phu cả thế này, vậy hôn ước tính thế nào đây…???
Sau một hồi sững sờ, Chu phu nhân đến bên Chu đại nhân nhỏ giọng: “Lão gia, hai đứa đều là nam nhi, hôn ước phải hủy thôi!”
“Được, chuyện đã thế này hôn ước không cần giữ!” Chu đại nhân gật đầu.
“Lão gia nói hủy hôn trước đi, chúng ta không thể mất mặt.” Chu phu nhân vốn coi thể diện là trên hết sốt ruột thúc giục.
Nhưng không để Chu đại nhân kịp lên tiếng, Dương phu nhân vốn nóng nảy đã cất lời:
“Thì ra cả hai đứa đều là nam nhi. Chu đại nhân, Chu phu nhân, Dương gia chúng ta muốn hủy hôn!”
Lời hủy hôn của Dương phu nhân như gáo nước lạnh tạt thẳng vào lòng sĩ diện của Chu phu nhân, nàng gạt phăng phu quân nhà mình sang một bên bước ra nghênh chiến:
“Nói lập hôn ước là Dương gia, nói hủy hôn cũng là Dương gia, Dương gia các người coi Chu gia chúng ta là cái gì vậy? Nếu muốn nói hủy hôn phải là Chu gia ta mới đúng!”
“Chu phu nhân, ai nói mà chẳng được, hôn sự này cũng không thể tiến hành!” Dương phu nhân biết mình đã chạm đến lòng tự ái của Chu gia, hạ giọng phân trần.
Không ngờ câu nói này lại khiến lòng tự ái của Chu phu nhân bùng nổ. Nàng một tay chống nạnh, một tay chỉ vào phu thê Dương đại nhân lớn tiếng:
“Hay cho câu ai nói mà chẳng được! Các người thật khinh người quá đáng, coi Chu gia chúng ta là món đồ chơi hay sao mà muốn nhào nặn sao cũng được. Các người nói lập hôn ước là lập, nói hủy hôn là hủy, các người nói tròn là tròn, nói méo là méo, các người đã quá coi thường chúng ta rồi.”
“Chu phu nhân, chúng ta không hề có ý đó, nào ai dám coi thường Chu gia!” Dương đại nhân lên tiếng xoa dịu tình hình.
“Chúng ta không coi thường Chu gia các người, là các người tự mình nói ra. Chu phu nhân nói đúng, ta đã nói hủy hôn tức là hủy hôn, ngoài ra không có ý gì khác.” Dương phu nhân đã bắt đầu nóng mắt, lời nói ra không còn nhã nhặn nữa.
“Nói hay lắm, không có ý gì, vậy các người nói sao thì chúng ta phải nghe vậy ư?” Chu phu nhân sửng cồ.
Hai vị phu nhân ngươi một câu, ta một câu, mặt đỏ bừng vì giận dữ, mắt trừng trừng nhìn xoáy vào nhau, ánh mắt sắc nhọn mang theo đao kiếm. Còn hai vị đại nhân thì ra sức vừa can ngăn, vừa xoa dịu phu nhân nhà mình tránh xảy ra chiến tranh. Tiếc rằng Dương đại nhân và Chu đại nhân trên thực tế đều chỉ là gia chủ trên danh nghĩa, đều mắc bệnh sợ vợ không thuốc chữa, cho nên hai vị đã ngăn không được thì chớ lại còn như đổ thêm dầu vào lửa.