Bạch Y Dưới Khóm Quỳnh Hoa - Chương 94: Giữa vòng vây của địch
Biên cảnh giữa Phong quốc và Mộc quốc vừa xảy ra cuộc chiến khốc liệt. Kỳ Phong dẫn đầu hai mươi vạn binh sĩ, vùi thây quân thù dưới vó ngựa. Trong lòng các binh sĩ, Kỳ Phong là chiến thần bất diệt với cái đầu lạnh và trái tim nóng. Tuy lập nhiều chiến công hiển hách, nhưng kể từ khi bị đuổi đến biên quan, ngày ngày đối diện với hiểm nguy, có thể hy sinh bất cứ lúc nào, công lao của Kỳ Phong chưa bao giờ được công nhận. Các binh sĩ ai nấy cũng đều bất bình thay hắn. Kỳ Phong lại chẳng mấy bận tâm. Cứ thế hắn ngày càng trở nên mạnh hơn, đến độ ai nghe tới tên chiến thần Kỳ Phong cũng đều nép mình run sợ.
Tuy Mộc quốc đã bị đánh cho một trận tơi bời, nhưng chúng vẫn chưa bỏ cuộc, lúc nào cũng lăm le tìm cơ hội trả đũa. Vì vậy mà các binh sĩ vẫn ngày đêm tập luyện thật khắc nghiệt, sẵn sàng cho trận chiến có thể xảy ra bất cứ lúc nào.
Trước trận chiến mấy ngày, Kỳ Phong đích thân giám sát chặt chẽ việc tập luyện của binh sĩ. Lúc đi ngang một binh sĩ trẻ tuổi, bỗng dưng hắn đứng lại, nhìn chăm chăm vào cậu ta. Binh sĩ bị nhìn từ đầu tới chân, trán lấm tấm mồ hôi, lo lắng không biết mình có phạm lỗi gì không. Ai ngờ câu nói của Kỳ Phong làm cậu như trút bỏ được gánh nặng ngàn cân:
“Áo giáp của người này hỏng rồi. Lâm Y, mau cho người thay bộ giáp mới.”
Binh sĩ lúng túng nhìn xuống bộ giáp mình đang mặc trên người. Áo giáp bị hỏng từ khi nào chính cậu còn không biết, vậy mà tứ hoàng tử nổi tiếng lãnh đạm chỉ cần nhìn sơ đã phát hiện ra rồi. Cậu chưa kịp tạ ơn, Kỳ Phong và Lâm Y đã đi mất. Binh sĩ phấn khởi quay sang các đồng đội khác:
“Tôi đã nói rồi mà, trông điện hạ ngoài mặt lạnh tanh, nhưng thật ra rất quan tâm tới anh em. Hôm qua ngài ấy còn đi thăm các đồng đội bị thương sau trận chiến lần trước, tận tình hỏi han nữa kìa.”
Những binh sĩ khác nhao nhao lên đồng ý:
“Người tài giỏi như ngài ấy mà lại bị chôn chân ở đây thì thật phí phạm. Thái tử đã không còn, tại sao hoàng thượng không nghĩ lại, gọi ngài ấy về kế thừa ngôi vị chứ?”
“Chẳng phải là tại cái vị kia sao? Ai cũng đồn đãi hắn ta dùng nhan sắc mê hoặc hoàng thượng. Không chừng hoàng thượng bị hạ tình cổ rồi, trước đây hắn bị ngài ghét bỏ là thế, giờ thì được sủng ái lên trời. Nghe nói ngày xưa cũng nhờ có nhan sắc tuyệt diễm mà Liên Quý Phi mới có thể trèo được lên giường của hoàng thượng.”
“Nhưng thất điện hạ là con trai của ngài ấy…”
“Con trai thì đã sao? Trong hoàng cung, chuyện thương luân bại lý nào cũng có thể xảy ra. Tôi còn nghe nhiều chuyện kinh khủng hơn nữa kìa!”
Binh sĩ vừa dứt câu, bỗng giật mình khi nghe tiếng đằng hắng kế bên. Chẳng hiểu Lâm Y đã quay lại từ lúc nào, vẻ mặt nghiêm khắc, cất giọng:
“Không lo luyện tập mà tám chuyện? Nếu ta còn nghe các ngươi nói bậy, sẽ theo quân pháp mà nghiêm trị!”
Binh sĩ nghe Lâm Y nói vậy, lập tức quay về chỗ cũ, không ai dám hó hé với nhau thêm câu nào. Nhưng Lâm Y không bỏ qua dễ dàng như vậy, chỉ tay vào từng người:
“Ngươi, ngươi, ngươi, và ngươi nữa! Chạy một trăm vòng quanh bãi tập.”
Bọn họ lập tức tuân lệnh không dám cãi lại một lời. Lâm Y nói với theo:
“Không được cởi giáp! Chạy đủ một trăm vòng mới được phép ăn cơm!”
Thường ngày đi theo Kỳ Phong, Phó tướng Lâm Y nổi tiếng nghiêm khắc, cả ngày không hé răng nói chuyện một câu, nhưng mỗi lần y mở miệng, chắc chắn đều đi vào trọng tâm vấn đề, không dư, không thừa chữ nào. Ai nói tứ hoàng tử mặt than, người lúc nào cũng kè kè bên hắn mới là mặt than chính hiệu.
Kỳ Phong đang ở trong lều trại, thấy Lâm Y bước vào với vẻ mặt hầm hầm mà giật mình. Hắn hỏi:
“Có chuyện gì?”
Vì chuyện lúc nãy, Lâm Y vẫn còn tức giận, nhưng y không muốn để Kỳ Phong nghe những lời đồn không hay về Hạo Phong nên chỉ im lặng lắc đầu.
“Chuyện của Thái tử và Tiểu Thanh… có nghe ngóng được tình hình không? Hạo Phong thế nào rồi?”
“Bẩm điện hạ, vẫn chưa tìm được thủ phạm. Về phần thất điện hạ thì… nghe nói lại ngã bệnh.”
Nghe Hạo Phong lâm bệnh, Kỳ Phong chỉ hận mình không thể lập tức quay về, ở bên chăm sóc, an ủi chàng. Nhưng hắn chỉ có thể ở đây, ngày đêm nhung nhớ, cầu nguyện cho chàng mau khoẻ lại.
“Lâm Y, Thái tử gặp nạn, Mặc Phong xưa giờ luôn thờ ơ với ngôi vị, tam ca tính tình ngoan độc, Hạo Phong thì hay mềm lòng, càng không thể cáng đáng trọng trách của một quân vương. Phụ hoàng đã cạn tàu ráo máng với ta. Ngươi nghĩ ta nên làm gì?”
Lâm Y nghe Kỳ Phong nói vậy, vội quỳ xuống:
“Thuộc hạ nguyện theo ngài, chiến đấu đến hơi thở cuối cùng.”
Kỳ Phong gật đầu, lòng đầy quyết tâm:
“Sau khi đánh đuổi ngoại xâm cũng là lúc củng cố binh lực. Dù Hạo Phong có hận ta, ta cũng đành làm trái ý em ấy rồi. Ta không thể chờ đợi trong vô vọng nữa.”
“Hổ phù hiện tại không có trong tay, nhưng ngài có lòng tin của các tướng sĩ, cùng tài thao lược trời phú, thuộc hạ tin rằng, chúng ta sẽ thành công.”
Kỳ Phong im lặng, lệnh Lâm Y lui ra ngoài. Cuối cùng, mong ước một đời bình an, không màng quyền thế hắn cũng không thể thực hiện. Có lẽ Trang Quý Phi nói đúng, cách duy nhất để hắn cùng Hạo Phong đường đường chính chính ở bên nhau, chính là leo lên ngôi vị cửu ngũ chí tôn. Dù mất bao lâu, vì chàng, hắn sẽ không từ bỏ.
Trận chiến tiếp theo, Kỳ Phong dẫn theo mười binh sĩ có thân hình nhỏ con đi dò thám kho lương thực của quân địch. Nhân lúc trời tối, họ mặc trang phục màu đen, chui qua hàng rào kẽm gai, trườn dưới đất lạnh, kiên nhẫn nhích từng bước một đi đến gần kho lương thực mà không để lại một động tĩnh nào. Sau khi dò thám xong, họ lại men theo đường cũ trở về, chuẩn bị sẵn sàng cho cuộc thực chiến tối mai.
Ngày hôm sau, khi đoàn quân của Kỳ Phong áp sát kho lương thực của quân địch, toàn bộ mới giật mình chẳng thấy bóng dáng của phe địch đâu. Trong lòng họ đang thầm nghĩ có chuyện bất ổn, thì từ đâu bọn chúng xuất hiện bao vây tứ phía, tấn công bất ngờ khiến đội quân của Kỳ Phong trở tay không kịp. Kế hoạch này đã chuẩn bị rất lâu, không một ai biết được, tại sao bọn chúng lại phát hiện ra?
“Điện hạ, chắc chắn là có gian tế.” Lâm Y vừa chống trả quân địch, vừa nói.
“Lâm Y, ngươi đi gọi viện binh.”
Quân địch quá đông, giờ mà xin viện binh cũng mất nửa canh giờ mới tới. Nhưng nếu cứ chần chừ thì càng nguy khốn, Lâm Y lập tức chạy đi.
Lâm Y đi rồi, một mình Kỳ Phong và các binh sĩ tiếp tục chống lại kẻ địch. Quân số chênh lệch như trứng chọi đá. Chỉ một chút nữa là phá được kho lương thực của chúng, vậy mà lại bị tập kích ngược trở lại. Lần thất bại này chắc chắn là có sự can thiệp của gian tế. Quân địch gấp mười quân ta, nếu tiếp tục ngoan cố thì sẽ khiến mọi người hy sinh vô nghĩa, Kỳ Phong vội ra hiệu cho rút quân. Nhưng bọn chúng vẫn không buông tha, đuổi theo đến cùng. Đội quân Kỳ Phong chỉ có hơn mười người, tản ra mỗi người mỗi ngã, giờ chỉ còn có Kỳ Phong và một binh sĩ trẻ tuổi đi bên cạnh. Chạy được một lúc, biết không thể chống trả lại sự hung hãn của kẻ thù, Kỳ Phong kéo binh sĩ nấp vào một bụi cây gần đó, chờ bọn chúng đi hết. Hắn quay sang binh sĩ, thấy cậu ta mặt mày trắng bệch, mồ hôi đầy trán, thở hổn hển, bèn lên tiếng trấn an:
“Đừng lo, viện binh sẽ mau đến thôi.”
“Thuộc… thuộc hạ không sợ, sẽ cùng ngài chiến đấu đến hơi thở cuối cùng.”
Binh sĩ trẻ tuổi này chỉ mới nhập ngũ hai tháng, ngưỡng mộ Kỳ Phong đã lâu, nay được kề vai chiến đấu với hắn là một điều mà nằm mơ cậu cũng không thể nghĩ tới. Cậu cầm chắc vũ khí trong tay, tự nhủ lòng phải can đảm vượt qua. Khi thoát khỏi nơi này, cậu sẽ được dịp khoe với các đồng đội chiến tích của mình. Cha mẹ ở quê nhà chắc chắn vô cùng tự hào về đứa con trai vốn nhút nhát từ nhỏ, nay đã trưởng thành ngoan cường bảo vệ bờ cõi.
Kỳ Phong quan sát gương mặt của binh sĩ, chợt nói:
“Áo giáp đã thay cái mới rồi à?”
Binh sĩ nghe Kỳ Phong hỏi vậy, gương mặt căng ra vì ngạc nhiên. Thật không ngờ trong tình cảnh này, mà hắn lại nhớ mặt của một binh sĩ vô danh tiểu tốt như cậu. Vốn đã ngưỡng mộ Kỳ Phong từ lâu, giờ đây, cậu càng muôn phần sùng bái hắn, vui vẻ gật đầu:
“Vâng, đã thay từ hôm qua. Cảm ơn điện hạ đã quan tâm.”
Bỗng dưng từ đâu truyền tới tiếng bước chân, một mũi tên bay thẳng đến chỗ ngồi của hai người.
“Điện hạ cẩn thận!”
Binh sĩ vừa dứt câu, Kỳ Phong đã thấy cậu ngã gục trước mặt mình, trên cổ cắm một mũi tên.
“Điện… điện hạ… ngài nhất định phải sống sót… Nhờ ngài gửi lời tới cha mẹ của thuộc hạ… bây giờ cha mẹ đã có thể… tự hào về con…”
Kỳ Phong vuốt mắt cậu, bi phẫn rút kiếm ra, cảnh giác nhìn xung quanh, tiếng bước chân mỗi lúc một gần, cho đến khi nhìn rõ người vừa tới.
“Không ngờ có ngày nhìn thấy bộ dạng thảm hại này của tứ đệ. Thân làm anh như ta thật thấy xót xa.”
Người xuất hiện là Khắc Phong. Ánh mắt Kỳ Phong thoáng ngạc nhiên, rồi lại rơi vào im lặng, nhìn Khắc Phong đầy cảnh giác.
Khắc Phong tiếp tục nói:
“Đang thắc mắc vì sao ta lại có mặt ở đây? Đừng lo lắng, ta đến để viện trợ ngươi mà. Nhưng nhìn thái độ của ngươi, hình như không thấy cảm kích mà còn dè chừng cảnh giác, là có ý gì đây nhỉ?”
Kỳ Phong nhếch môi cười:
“Viện trợ mà giết binh sĩ của ta? Xem ra tam ca có mắt như mù rồi.”
Khắc Phong bị Kỳ Phong chửi xéo, trong lòng giận run, nhưng vẫn trưng vẻ mặt khinh khỉnh:
“Đêm tối nhìn nhầm, tưởng hắn muốn tấn công ngươi mà thôi. Tiếc thật, chết mất một binh lính trung thành rồi.”
Kỳ Phong trừng mắt nhìn Khắc Phong, đã đoán được chuyện hôm nay là do kẻ nào làm. Hắn không ngờ một tên Khắc Phong chỉ có cái miệng độc địa nay lại dám gây ra chuyện trời long đất lở này.
Một tiếng nổ lớn vang lên, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía phát ra tiếng nổ. Lửa đỏ cháy rực cả một góc trời. Khắc Phong cười phá lên khoái chí:
“Em trai à, lần này ta lập công lớn rồi. Giải cứu thành công quân ta, phá kho lương của địch. Tiếc là…”
Hắn ngập ngừng một lúc, rồi giơ tay lên. Lập tức, mấy chục binh lính thân mang giáp trụ xông lên, bao vây Kỳ Phong. Khắc Phong cười nửa môi:
“Tiếc là khi ta tìm tới nơi thì ngươi đã hy sinh rồi.”
Khắc Phong vừa dứt lời, bọn thuộc hạ giương cao vũ khí, lao tới tấn công Kỳ Phong. Trong tình cảnh này, Kỳ Phong không hề nao núng, hắn điềm tĩnh đứng lên, từng bước hạ gục kẻ thù. Khắc Phong đứng một bên, thấy Kỳ Phong chiến đấu ngoan cường mà lòng thầm run sợ. Chẳng hiểu động lực nào khiến hắn có thể chiến đấu không mệt mỏi như vậy. Nếu cứ cái đà này, tất cả binh lính tinh nhuệ mà Khắc Phong đã chọn lựa kỹ càng sẽ hoàn toàn bị đánh bại mất. Khắc Phong nắm chặt cung tên trong tay, do dự một lúc lâu, rút ra một mũi tên, giương cung.
“Kỳ Phong, những thứ khác ta có thể thua ngươi, nhưng tài bắn cung của ta ngươi đừng hòng sánh kịp.”
Trong đêm tối lập loè ánh lửa, tiếng binh khí, tiếng la hét của binh sĩ, mùi máu tanh tạo thành một trận chiến sống còn hỗn loạn. Kỳ Phong chống chọi đội binh hùng mạnh của Khắc Phong cũng đã thấm mệt. Dù sức khoẻ dẻo dai, võ nghệ cao cường đến đâu, sức người cũng có giới hạn. Trên người hắn đã xuất hiện những vết thương do đao kiếm chém phải. Ngay thời điểm Khắc Phong sắp buông dây cung, một tiếng hô vang lên khiến cánh tay hắn run rẩy.
“Viện binh tới!”
Tiếng bước chân rầm rập từ phía xa ào tới như vũ bão. Dù tài thiện xạ của Khắc Phong có là đệ nhất Phong quốc, nhưng bản tính nhát gan của hắn đã làm cho mũi tên vừa bay ra đi chệch hướng. Thay vì nhắm thẳng vào tim Kỳ Phong, thì nó lại cắm ngay bả vai, vị trí giống lần trước Hạo Phong trúng tên. Vừa thấy bóng Lâm Y xuất hiện, Khắc Phong hoảng hồn buông cung tên, ra lệnh cho thuộc hạ chạy đi mất dấu.
Kỳ Phong bị nhiều vết thương lớn nhỏ, lại trúng tên nên kiệt sức ngã xuống, vừa đúng lúc Lâm Y chạy đến:
“Điện hạ!”