Bạch Y Dưới Khóm Quỳnh Hoa - Chương 91: Điều kiện
Đêm đến, yến tiệc chào đón sứ đoàn của Hoả quốc diễn ra rất linh đình. Hoàng đế biết Thuận vương thích nam sắc nên đặc biệt cho gọi rất nhiều mỹ nam của Phong quốc đến phục vụ gã. Nhưng thật kỳ lạ, gã dường như không để tâm tới những nam tử xinh đẹp kia, ánh mắt lơ đễnh như đang tìm kiếm ai đó. Cuối cùng, gã bất chợt hỏi:
“Lục hoàng tử của quý quốc không tham dự yến tiệc sao?”
Hoàng đế thấy gã hỏi về Mặc Phong, chuyện lần trước ùa về khiến hắn nổi giận, nhưng ngoài mặt vẫn tươi cười:
“Mặc Phong ngã bệnh nên không thể đến yến tiệc.”
Hoàng đế không vui một, Thuận vương buồn bực mười. Chẳng lẽ gã đáng ghét đến độ hắn phải tuyệt tình vậy sao?
Sau khi yến tiệc kết thúc, Thuận vương bỗng đề nghị buổi hoà đàm sáng mai phải có mặt của lục hoàng tử Mặc Phong. Hạo Phong không hiểu gã đang có ý đồ gì, quay sang thăm dò ý của hoàng đế. Quả nhiên sắc mặt của hoàng đế trở nên tối sầm, nhưng trong thoáng chốc đã quay trở về trạng thái vui vẻ ban đầu:
“Trẫm đã nói, Mặc Phong bệnh rồi, e rằng không thể đến buổi hoà đàm.”
Bấy nhiêu lý do không thể ngăn được mong muốn của Thuận vương:
“Nếu em ấy không tới được, thì điện Tuỳ Phong sẽ là nơi diễn ra nghị sự. Ngày mai, em ấy là nhân vật quan trọng không thể thiếu.”
Trong lòng hoàng đế nổi lửa, cố đè nén cơn giận, miễn cưỡng đồng ý. Hắn muốn xem, tên Thuận vương này lại muốn giở trò gì nữa đây.
Sau khi yến tiệc kết thúc, Hạo Phong ghé điện Tuỳ Phong thông báo cho Mặc Phong lời đề nghị của Thuận vương. Y bất ngờ thốt lên:
“Sao? Hắn muốn anh có mặt ở buổi hoà đàm? Anh không đi!”
Hạo Phong thở dài nói:
“Hắn nói nếu anh không tới được thì đích thân hắn sẽ đến đây. Hiện tại không biết mục đích của hắn là gì, nhưng trước mắt, chúng ta cứ chiều theo ý hắn rồi tính tiếp.”
Mặc Phong sững người không biết nói gì thêm. Chẳng hiểu gã muốn bày trò gì nữa đây. Y đã cố tình trốn tránh không gặp, đã vậy còn thẳng thừng xua đuổi, tại sao gã vẫn ngoan cố đeo bám mãi không thôi? Nhưng chuyện quốc gia đại sự không thể xem nhẹ, y đành miễn cưỡng chấp nhận.
Sáng hôm sau, sau khi dùng bữa, Mặc Phong thay trang phục chỉnh tề, rồi bước tới phòng nghị sự. Vừa đến ngay cửa, y đã đụng phải Thuận vương. Y chán ghét nhìn sang hướng khác. Thuận vương không để ý đến thái độ của y, bước nhanh đến gần, hỏi han:
“Em thấy trong người thế nào rồi?”
Mặc Phong không thèm trả lời gã, tiến thẳng vào bên trong phòng nghị sự.
Bên trong, hoàng đế và Hạo Phong cũng đã có mặt. Hoàng đế ngồi ở ghế trung tâm, Nghinh Phong, Hạo Phong lần lượt ngồi bên cạnh, Mặc Phong cũng đi tới ngồi xuống kế bên Hạo Phong. Thuận vương cùng sứ giả vào sau cùng. Gã ngồi chiếc ghế đối diện hoàng đế. Sứ giả ngồi đối lập với ba vị hoàng tử. Trà, bánh đã được chuẩn bị đầy đủ. Khi mọi người ổn định chỗ ngồi, hoàng đế mới lên tiếng:
“Những năm qua, nhờ hiệp ước hoà bình mà người dân hai nước mới yên ổn làm ăn, khu giao thương ngày càng phát triển, dân cư trù mật. Nay Thuận vương đích thân tới đây tái ký gia hạn hiệp ước, quả là vinh hạnh cho Phong quốc. Mong rằng trong tương lai, quan hệ hợp tác của hai nước sẽ càng tốt đẹp vững bền.”
Thuận vương cười sảng khoái, nâng ly trà:
“Bổn vương cũng hy vọng như vậy.”
Mọi người đồng loạt nâng ly. Sau đó, gã nói tiếp:
“Xưa nay hiệp ước có thời hạn là ba năm tái ký một lần. Nhưng lần này, bổn vương muốn hiệp ước là vĩnh viễn.”
Gã vừa dứt lời, ai ai cũng bất ngờ. Bỗng dưng gã muốn ký kết vĩnh viễn, chắc chắn sẽ đưa ra điều kiện khó thực hiện. Hạo Phong nhớ ba năm trước, gã đã từng đề cập tới việc này. Nhưng điều kiện thì vô cùng điên rồ. Bất giác, chàng nhìn sang Mặc Phong, thấy sắc mặt của y sáng nay vẫn còn tươi tắn, hồng hào, giờ bỗng dưng tái đi. Đúng lúc ấy, Thuận vương tiếp tục nói:
“Điều kiện là…”
Mọi người nín thở chờ đợi, gã ngập ngừng một lát rồi lên tiếng:
“Bổn vương muốn hoà thân.”
Lời đề nghị của gã làm chấn động tất cả mọi người có mặt tại đây. Hạo Phong bắt đầu lo lắng nắm chặt hai tay. Chẳng lẽ gã lại muốn nạp chàng làm phi như ba năm trước? Không, chàng chợt nhận ra, ánh mắt gã không hướng về phía mình, mà rơi lên một người khác.
“Người bổn vương muốn chính là lục hoàng tử của quý quốc.”
Mặc Phong vừa nghe gã dứt câu, vội đứng bật dậy hướng hoàng đế phản đối:
“Phụ hoàng, nhi thần không đồng ý!”
Hoàng đế ngồi phía đối diện với Thuận vương, gương mặt vẫn lạnh tanh. Không khí căng thẳng đến nghẹt thở. Mất một lúc sau, hắn nói:
“Luật pháp của Phong quốc không cho phép kết hôn đồng giới. Vì vậy, xin thứ lỗi, trẫm không thể đáp ứng ngài.”
Mặc Phong nghe vậy, thở phào nhẹ nhõm ngồi xuống. Thuận vương nhếch môi:
“Nhưng Mặc Phong đã phá lệ, trở thành người của bổn vương từ lâu. Không những thế mà còn mang cốt nhục của bổn vương. Hiện tại, bổn vương chỉ tới đón vương hậu của mình về nhà mà thôi.”
Trong mắt của hoàng đế loé lên một tia lửa:
“Ngài có nhầm lẫn với ai chăng? Mặc Phong chưa bao giờ đi Hoả quốc thì sao lại trở thành vương hậu của ngài? Hơn nữa, chẳng có đứa trẻ nào được chào đời cả. Nam nhân mà lại mang thai? Đó là một câu chuyện bịa đặt đến trắng trợn!”
Nghe tới đây, Thuận vương phá ra cười:
“Người bổn vương đã ôm trong tay. Em ấy có bao nhiêu nốt ruồi, nằm ở vị trí nào, bổn vương đều thuộc nằm lòng. Chính ngài đã đuổi em ấy đi, tạo điều kiện cho em ấy tìm tới bổn vương, đừng vờ như không biết gì chứ. Không dài dòng, Mặc Phong, hôm nay em theo ta về, hoặc hiệp ước sẽ phá bỏ. Em chỉ được chọn một.”
Mặc Phong ngồi bất động tại chỗ, hai tay nắm chặt đặt lên đùi, run rẩy đến toát mồ hôi lạnh. Y biết hậu quả của việc phá vỡ hiệp ước là gì. Một khi hai nước không còn hợp tác, chắc chắn sẽ trở mặt thành thù. Chiến tranh là điều không tránh khỏi. Y không hiểu tại sao người gã thích là Hạo Phong, nhưng lại chọn y là đối tượng hoà thân? Chẳng lẽ tình cảm của gã là thực lòng ư? Trong một phút yếu lòng, Mặc Phong muốn tin đó là thật. Nhưng nếu thật sự yêu thương y, lẽ ra gã không nên mang y ra làm đối tượng đổi lấy hoà bình của hai nước. Nếu gã muốn y chọn, y cũng sẽ cho gã chọn. Y sẽ đặt cược tất cả vào ván cờ này, xem chân tình của gã đáng giá bao nhiêu. Nghĩ tới đây, Mặc Phong rời khỏi ghế, tiến đến hoàng đế quỳ xuống:
“Phụ hoàng, nhi thần không đi!”
Trong mắt Thuận vương dấy lên một tia lửa:
“Em có biết hậu quả của việc phá bỏ hiệp ước không?”
Mặc Phong quỳ thẳng người, hướng ánh mắt sắc lạnh về phía gã:
“Ta biết.”
“Thân là hoàng tử mà em lại ích kỷ để cho đất nước rơi vào cảnh chiến tranh loạn lạc hay sao?”
Mặc Phong kiên quyết:
“Nếu ngài thực sự yêu thương ta, ngài sẽ không thốt ra những lời đe doạ như thế.”
“Em…”
“Ngài chọn giữa việc tiếp tục ký kết, hay là thấy máu của ta rơi xuống?”
Thuận vương cả kinh thốt lên:
“Em tính lấy cái chết đe doạ ta ư?”
Mặc Phong cười:
“Nếu ngài thực lòng đối với ta, thì hãy để ta được tự do, tiếp tục ký kết hiệp ước. Nếu không… chỉ cần quân của ngài đặt một chân lên Phong quốc, giết hại đồng bào của ta, ta sẽ lấy máu của mình đền tội với muôn dân.”
Dứt câu, y quay sang hoàng đế:
“Phụ hoàng, hoàng tử đi hoà thân xưa nay chưa bao giờ có tiền lệ, người không thể để dân chúng cười chê. Mong người đừng chấp nhận lời đề nghị này.”
Nói rồi, y cúi thấp người xuống sát đất, hai tay đặt trước trán. Thuận vương cười phá lên, ánh mắt lộ rõ sự hung ác và bất lực:
“Sức chịu đựng của ta cũng có giới hạn. Em đừng thấy ta nhân nhượng thì muốn làm gì thì làm! Mặc Phong, ở Hoả quốc, ta đã từng ngược đãi em chưa? Tại sao hết lần này tới lần khác cứ muốn rời khỏi ta?”
Mặc Phong cười lạnh:
“Lý do không phải ta đã nói rất rõ ràng rồi sao?”
Thuận vương như con thú hoang bị chọc giận, hai mắt đỏ ngầu đáng sợ. Hoàng đế nãy giờ im lặng, bỗng lên tiếng:
“Nhờ có hiệp ước mà bấy lâu quan hệ hai nước đã không còn căng thẳng như trong quá khứ. Trẫm không muốn vì chuyện này mà phá vỡ cuộc sống yên bình của người dân.”
Mặc Phong nghe tới đây, toàn thân run rẩy, càng cúi sát đầu:
“Phụ hoàng, hôm nay dù có chết, nhi thần cũng nhất định không đồng ý!”
“Nhưng…”
Một tiếng “nhưng” này của hoàng đế như một tia sáng cứu rỗi hắn:
“Nếu ngài muốn hoà thân, thì trẫm còn một công chúa. Mặc Phong là nam, không thể gả!”
“Nếu bổn vương chỉ muốn em ấy thì sao?”
Ánh mắt hoàng đế đanh lại:
“Vậy thì đành để ngài thất vọng rồi!”
Sắc mặt Thuận vương chuyển đỏ:
“Nếu ngài đã nói vậy, bổn vương không còn cách nào khác…”
Mặc Phong khẽ nhắm hai mắt, rồi chậm rãi mở ra, hít một hơi thật sâu. Y chần chừ nhìn thanh gươm của thị vệ bên cạnh hoàng đế, nếu Thuận vương thực sự nghĩ cho y, có lẽ gã sẽ vì hắn mà nhượng bộ. Nếu không… thì y đã hết hy vọng, chẳng còn gì hối tiếc nữa. Nhưng Mặc Phong chưa kịp thực hiện ý định, Thuận vương đã lên tiếng:
“Bổn vương sẽ nhân nhượng lần này, đồng ý tái ký hiệp ước. Nhưng Mặc Phong, ta cho em thời gian suy nghĩ… Nếu em đổi ý, có thể về bên ta bất cứ lúc nào. Đừng để ta chờ quá lâu.”
Mặc Phong thở phào nhẹ nhõm. Một màn làm mưa làm gió này của y cuối cùng cũng tránh cho Phong quốc một kiếp nạn, tuy rằng chẳng biết sẽ kéo dài được bao lâu… Khi y ngẩng mặt lên, đã thấy gương mặt của gã gần sát bên cạnh. Gã ân cần đỡ y dậy, thì thầm:
“Ta chờ em…”
Mặc Phong chợt nghe trái tim mình đập loạn. Trong một thoáng, ba chữ này đã làm y lung lay, cơ hồ muốn sà vào lòng gã, theo gã đi bất cứ nơi nào. Nhưng y không tài nào chấp nhận nổi việc mình đã mất đi giọt máu duy nhất. Chỉ cần nghĩ tới việc hài nhi vùng vẫy vô vọng trong bụng mình đến khi sinh mạng lụi tàn, y không cho phép mình có được hạnh phúc lần nào nữa.
“Ta đưa em về nghỉ ngơi.”
Giọng nói êm ái thì thầm bên tai, Mặc Phong giật mình tỉnh mộng, vội đẩy gã ra:
“Ta tự đi được!”
Nói rồi, y nhanh chân bước ra khỏi phòng nghị sự.