Bạch Y Dưới Khóm Quỳnh Hoa - Chương 67: Lá đoạn trường
Yến tiệc mừng sinh nhật Hoàng đế diễn ra vô cùng long trọng. Khách mời rất đông, chia thành năm sảnh lớn. Chỗ ngồi được sắp xếp theo cấp bậc, từ quan nhất phẩm tới cửu phẩm, quan văn một bên, quan võ một bên. Hoàng thân quốc thích được ngồi gần Hoàng đế nhất. Hoàng đế ngồi ở trung tâm, bận long bào lấp lánh kim sa, rồng cuộn trên áo càng làm nổi bật vẻ uy nghiêm, cao quý.
Sáng nay, văn võ bá quan đã xếp hàng dài dâng lên lễ vật. Hiện tại người trong hoàng tộc mới bắt đầu tặng quà. Nào là nhân sâm ngàn năm trân quý, nào là những bình gốm sứ, hay đĩa vàng trạm chỗ tinh tế, nào là khối ngọc hình rồng uy phong dũng mãnh. Tất cả đều chứa đầy tâm huyết của người tặng. Món nào Hoàng đế cũng tấm tắc khen ngợi.
Tới lượt Hạo Phong chỉ tặng một bát mì trường thọ, không tránh khỏi tiếng trầm trồ của mọi người. Thất hoàng tử đang được nhà vua coi trọng, vậy mà tặng một món quà không có giá trị. Hạo Phong vẫn điềm tĩnh mặc kệ lời ra tiếng vào. Những chuyện như thế này, chàng quen thuộc đến mức xem đó là hiển nhiên, bình thản bưng bát mì dâng lên trước mặt Hoàng đế.
Sợi mì vàng lóng lánh ngập trong nước dùng trong suốt, bốc khói nghi ngút. Chỉ nhìn thôi đã cảm nhận được hương vị ngọt thanh, hoà quyện với màu sắc tươi tắn, bắt mắt của vịt quay, xá xíu…
Hoàng đế nhìn bát mì trên tay chàng, vẻ mặt hơi ngạc nhiên, sau đó phất tay gọi Phạm công công đến.
Phạm công công bước tới gần, dùng kim thử độc. Sau khi kiểm tra thức ăn không có vấn đề gì, ông mới cung kính nép sang một bên, để chàng tiếp tục dâng mì lên Hoàng đế.
“Nhi thần suy nghĩ mãi không biết tặng phụ hoàng thứ gì mới có thể xứng với sự tôn quý của người, nên quyết định tự tay nấu bát mì này, với mong muốn người luôn phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn, luôn đủ sức khoẻ để cai trị Phong quốc ngày một giàu mạnh vững bền.”
Hoàng đế thấy chàng tốn nhiều tâm tư để nấu bát mì cho mình thì rất hài lòng, mỉm cười gật đầu. Hạo Phong nhìn nụ cười hiếm hoi trên mặt hắn, cũng phần nào xua tan sự căng thẳng, nhẹ nhàng đặt bát mì xuống bàn, không quên dặn dò:
“Rau ngò này, trước khi ăn cho vào mì, sẽ tăng vị thơm ngon. Mời phụ hoàng dùng ngay kẻo nguội.”
“Được, món quà này trẫm rất thích.”
Thấy Hoàng đế thích thú với món quà tầm thường của Hạo Phong, có kẻ không tránh khỏi nhếch môi ganh tỵ.
Hoàng đế tay nâng đũa gấp một ít rau ngò cho vào bát mì, sau đó cầm muỗng múc một ít nước dùng đưa lên miệng. Bất ngờ, Phạm công công lớn tiếng ngăn lại:
“Hoàng thượng, xin chờ chút!”
Trên trán Phạm công công bắt đầu đổ mồ hôi, hớt ha hớt hải chạy đến bên Hoàng đế, vẻ mặt hết sức nghiêm trọng liếc nhìn Hạo Phong, rồi nhìn sang bát mì, cúi đầu nói:
“Xin cho phép thần được thử lại.”
Nói rồi, ông rút cây kim thử độc ra, nhúng vào tô mì.
Cả Hoàng đế, Hạo Phong, lẫn những người có mặt ở đó đều kinh ngạc trước hành động của Phạm công công.
Một lúc sau, cây kim trong tay Phạm công công bất ngờ chuyển từ trắng sang đen, một tiếng “ồ” lớn vang lên náo động không gian. Toàn thân Phạm công công lắc lư muốn ngã, suýt đánh rơi cây kim xuống sàn. Ông vội quỳ xuống, lắp bắp:
“Bệ hạ thứ tội… Là do thần tắc trách. Trong bát mì này có độc!”
Một câu của Phạm công công khiến toàn bộ những ai có mặt ở đấy đều kinh hồn táng đảm. Hoàng đế nheo mắt hỏi:
“Ngươi nói cái gì?”
Phạm công công vẫn run rẩy quỳ dưới đất, không dám ngẩng mặt lên, lặp lại:
“Trong bát mì này có độc!”
Hạo Phong nghe ông nói vậy, liền thốt lên:
“Không thể nào! Ta làm sao dám hạ độc phụ hoàng cơ chứ? Rõ ràng ban nãy ông thử độc không vấn đề gì mà!”
Phạm công công nói tiếp:
“Đúng là ban đầu thử độc không có gì. Nhưng vấn đề nằm ở loại rau ăn kèm. Thoạt nhìn nó chỉ là rau ngò bình thường, mục đích nhằm tăng hương vị bát mì, nhưng thực chất đây không phải rau ngò.”
“Không phải rau ngò?”
“Nó có hình dạng giống rau ngò, nhưng nhìn kỹ sẽ thấy lá của loại này màu sậm hơn một chút, phần cuối cuống lá hơi ngả vàng. Loại lá này có tên là lá đoạn trường, mọc đầy ở núi Đàm Hoa, ăn sống không có vấn đề gì, nhưng nếu trụng với nước sôi, sẽ sinh ra độc tố chết người.”
Mọi người lại được một phen khiếp kinh, toàn bộ ánh mắt đều đổ dồn lên người Hạo Phong. Làm sao loại rau ngò thông thường lại trở thành lá đoạn trường chứ? Chàng vội quỳ xuống:
“Phụ hoàng, chuyện này…”
Chàng chưa kịp nói dứt câu, Hoàng đế đã ngắt lời, giọng nói không lớn nhưng ngập lửa giận:
“Ngươi có biết giết vua là tội gì không?”
“Nhi thần bị oan, thưa phụ hoàng! Chắc chắn là có kẻ giở trò…”
“Mì là do ngươi nấu, nguyên liệu cũng là do ngươi tự tay chuẩn bị. Ai hãm hại được ngươi?”
Bên dưới, bỗng dưng Khắc Phong từ đâu lên tiếng:
“Bẩm phụ hoàng, theo nhi thần được biết, loại lá này ăn vào sẽ không phát độc ngay, mà phải đợi đến vài ngày sau. Người ăn phải nó sẽ bị truỵ tim, chết bất đắc kỳ tử, không thể tìm ra manh mối. Chiêu này của thất đệ quả là thâm sâu khó lường. Cũng may là Phạm công công tinh mắt kịp thời phát hiện.”
Hạo Phong không lường tới tình huống này, ngoài kêu oan ra, chàng chẳng còn cách nào biện minh:
“Bẩm phụ hoàng, nhi thần không có lý do gì để mưu hại người cả. Mong phụ hoàng xem xét!”
Khắc Phong không có ý định buông tha, tiếp tục thêm dầu vào lửa:
“Ngươi chắc là mình không có lý do gì sao? Chẳng phải từ nhỏ ngươi đã bị phụ hoàng hắt hủi ghẻ lạnh rồi sinh thù? Bấy lâu nay ngươi đi khắp nơi mị hoặc lòng dân. Người dân Phong quốc ai ai cũng nói thất điện hạ là thần tiên giáng thế, nhân hậu thiện lương, mong muốn ngôi thái tử sẽ thuộc về ngươi. Hơn nữa ngươi từ nhỏ sống ở núi Đàm Hoa, loại lá này chắc chắn ngươi phải là người am hiểu nhất!”
“Nói như tam ca, thì trước sau ngôi thái tử cũng thuộc về em. Em chẳng có lý do gì nôn nóng muốn phụ hoàng phải chết.”
Khắc Phong cười khinh khi:
“Nói tới đây, ta lại càng khinh bỉ hơn. Ngươi còn không biết tự nhục, muốn ta nói ra cho toàn bộ văn võ bá quan ở đây được biết? Mà có khi, không cần ta nói, ai cũng đã biết được bộ mặt đáng xấu hổ của ngươi rồi.”
Lúc này, mọi người lại được dịp nhao nhao lên. Một người nói:
“Chuyện đó chẳng lẽ là thật sao?”
Một người lại nói:
“Tứ điện hạ và thất điện hạ… hai người ấy lại dám làm chuyện trái luân thường đạo lý đó! Thật không biết xấu hổ!”
Hai lỗ tai Hạo Phong lúc này đã ong ong hết cả lên, vẫn không hiểu tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này, trước mắt là một mảnh mơ hồ, cố gắng gượng quỳ dưới đất. Khắc Phong lại nói:
“Chuyện Long Dương đáng xấu hổ, anh em loạn luân của các ngươi, ai mà không biết. Ngươi nôn nóng mong phụ hoàng chết đi, với sự tín nhiệm của người dân, và một số văn võ bá quan ngươi thu phục được trong thời gian đi cứu trợ, ngai vàng thuộc về ngươi là hết mười mươi. Ngươi nôn nóng có được ngai vàng, chẳng phải là vì muốn đường đường chính chính ở bên anh trai yêu quý của ngươi sao?”
Hạo Phong muốn quát lên, bảo hắn câm miệng, nhưng cổ họng như bị nhét sỏi, không cách chi thốt nên lời.
Bỗng dưng có một người lên tiếng bênh vực:
“Hoàng thượng xem xét! Điện hạ tuyệt đối không phải loại người đó!”
Người đó không ai khác chính là Vi Hàn. Tiếp theo Nghinh Phong, Ngọc Phong cũng bước lên cầu tình:
“Hạo Phong xưa giờ vô cùng hiền lành, chưa từng hại ai, em ấy không thể nào làm chuyện táng tận lương tâm đó được thưa phụ hoàng.”
Hoàng đế im lặng quét ánh mắt sắc lạnh lên từng người, một tiếng đằng hắng của hắn phút chốc khiến cả đại sảnh im lặng. Thuận vương là khách mời, bỗng dưng nhìn thấy Hạo Phong bị lâm vào tình cảnh nguy nan, cũng vội lên tiếng:
“Hoàng thượng, bổn vương đã được dịp tiếp xúc với thất điện hạ tại Hỏa quốc. Ngài ấy tuyệt đối không phải loại người ác độc như thế.”
Hoàng đế nhìn xuống Thuận vương, bắt gặp Mặc Phong ngồi bên cạnh, hai hàng chân mày nhíu chặt. Mặc Phong chạm phải ánh mắt của Hoàng đế, vội quay mặt đi. Y cũng muốn vì Hạo Phong cầu tình, nhưng bản thân mình có khá hơn chàng là bao, chỉ sợ lại càng thêm nhục nhã, đành im lặng không dám lên tiếng.
Hoàng đế ngồi trên cao nói vọng xuống:
“Chuyện của Phong quốc, không đến lượt người ngoài can thiệp. Người đâu?”
Một tiếng gọi của Hoàng đế làm rúng động cả đại sảnh. Tiếp theo, hắn ra lệnh:
“Giải thất hoàng tử vào thiên lao! Điều tra rõ ràng! Bất cứ kẻ nào có ý định cầu tình, đều sẽ bị trừng phạt!”
Một lời nói ra của Hoàng đế, không ai dám hó hé thêm câu nào. Tất cả đều nín thở nhìn Hạo Phong bị giải đi. Người lo lắng, kẻ hả hê. Yến tiệc phút chốc chìm trong bầu không khí căng thẳng đến nghẹt thở.
Tại thiên lao, Hạo Phong được thay bộ y phục của tội nhân, sau đó bị trói hai tay treo lên cột. Quản ngục từ từ tiến tới gần, mang ánh mắt đầy hung ác nhìn chàng. Đã lâu không có hoàng thân quốc thích nào bị tống vào thiên lao, nay không ngờ người mở hàng lại là vị hoàng tử đang được sủng ái, vạn dân yêu mến, chẳng hiểu sao lại ngu ngốc sa chân tới chốn dơ bẩn này. Người bị tống vào thiên lao, không chết cũng tàn phế. Dung nhan xuất chúng này, chết đi cũng thật uổng phí. Nhưng mà… nghĩ tới việc nhìn thấy nét mày kia nhăn nhó vì đau, đôi môi kia bật ra tiếng kêu van nài, chẳng hiểu sao lại gây cho gã một sự kích thích lạ thường. Gã cầm chiếc roi da trên tay, liếm lẹ cán roi, tặc lưỡi, rồi dùng lực quất mạnh một cái lên ngực Hạo Phong.
Từ trước tới nay, Hạo Phong chưa từng hình dung thiên lao, nơi giam giữ trọng phạm triều đình là một nơi như thế nào. Lúc được giải đi, chàng thầm nghĩ, nếu bản thân mình trong sạch thì chẳng cần phải sợ hãi. Nhưng khi bước vào rồi, chàng mới thấy trong lòng lạnh run. Không gian âm u đáng sợ, mùi ẩm mốc xộc vào mũi vô cùng khó chịu. Tử khí bốc lên khiến người gan dạ nhất cũng phải hoang mang. Điều chàng không ngờ tới chính là tên quản ngục này lại ra tay dứt khoát không thương tiếc như vậy. Hạo Phong đau đớn cắn chặt răng, nhưng chàng không rên nửa tiếng làm gã quản ngục thất vọng tràn trề, phát cuồng quất thêm một roi:
“Nói! Ngươi ám sát hoàng thượng vì mục đích gì?”
Hạo Phong không trả lời gã, chỉ khẽ lắc đầu. Một roi lại quất xuống. Bên trong lớp áo mỏng manh đã loang ra chất lỏng màu đỏ ghê người. Hạo Phong cảm thấy toàn thân như tê dại, nhưng chàng tự dặn lòng không được phép kêu la hay van nài. Dù có bị đánh chết thì cũng phải chết với một thân trong sạch.
Quản ngục thấy Hạo Phong vẫn ngoan cố không khai nhận, trong lòng tức tối vô cùng. Gã thay đổi cách dụng hình, tiến lại gần chàng, tay cầm một cây kim nhọn, đâm thẳng vào ngón tay thon dài của chàng. Hạo Phong đang nửa tỉnh nửa mê, bị đâm đau nhói, liền mở to hai mắt. Hình phạt thừa sống thiếu chết này ngay cả những kẻ lì lợm nhất cũng phải nhận tội. Quản ngục cười lên man rợ nói:
“Ngươi mau thú tội đi, sớm một chút, ít đau một chút.”
Lại một cây kim nữa đâm vào đầu ngón tay. Hạo Phong đau đớn đổ tầng tầng mồ hôi lạnh, các ngón chân quíu chặt vào nhau, răng cắn rách môi, nhất định không lên tiếng. Quản ngục mất hết kiên nhẫn, tiếp tục dụng hình rồi quát lên:
“Đồ lì lợm! Ngươi làm mất thời gian của ta quá đó! Rốt cục có khai hay không?”
Khoé môi Hạo Phong bất giác cong lên, đôi mắt mờ mịt ném cái nhìn khinh thường về phía quản ngục. Ánh nhìn càng làm gã điên tiết, tiếp tục đâm kim vào tay chàng. Cú đâm lần này mạnh đến nỗi làm đầu ngón tay chàng bật máu.
Hạo Phong ra sức thở dốc, thỉnh thoảng từ trong cổ họng phát ra tiếng kêu khe khẽ, nhưng chàng lại một lần nữa đè nén nó lại. Quản ngục tiếp tục dùng đến hình phạt kẹp tay, khiến các đốt ngón tay của chàng như bị đứt đoạn, đau đớn vô cùng. Cuối cùng, Hạo Phong không gắng gượng được nữa, gục xuống ngất xỉu. Quản ngục có dội bao nhiêu gáo nước chàng cũng không tỉnh lại.