Bạch Y Dưới Khóm Quỳnh Hoa - Chương 56: Dưới cơn mưa
Hạo Phong đi đến con suối nhỏ lấy nước. Trên đường quay về, chàng cảm giác có người đi theo mình, trong lòng thầm lo lắng, bèn nâng cao cảnh giác. Đến một đoạn vắng, bả vai chợt nằng nặng, chàng liếc sang đã thấy có một bàn tay to lớn đặt lên vai mình. Chàng rùng mình, rồi xoay người tung ra một chưởng. Nhưng kẻ đằng sau rất nhanh né được, lập tức bắt lấy tay chàng, reo lên:
“Tìm thấy em rồi!”
Hạo Phong ngây ngốc đứng như trời trồng, cơ miệng cứng đờ không thốt nên lời. Sao Kỳ Phong lại có mặt ở đây?
Vẻ mặt của Kỳ Phong ngạc nhiên không kém, sững sờ nhìn chàng. Tuy trên mặt là một vết sẹo xấu xí, nhưng tướng mạo này, đôi mắt này, bờ môi này, cả hương thơm phảng phất lượn lờ kia không thể nhầm lẫn với một ai khác. Kỳ Phong ngây ra, run run sờ vết sẹo dữ tợn trên mặt chàng, đau xót hỏi:
“Tại sao lại ra nông nỗi này?”
Hạo Phong biết hắn không nhìn ra đây là sẹo giả, đành tát nước theo mưa đáp:
“Chuyện cũng không có gì…”
Hai đầu chân mày thắt chặt, Kỳ Phong đau lòng nói:
“Không có gì thì sao mặt em lại…”
Kỳ Phong vẫn không buông tay khỏi mặt chàng, vuốt lấy vết sẹo ghê người, nét mặt thống khổ vô biên.
Hạo Phong gạt tay hắn ra, quay mặt đi:
“Đừng nhìn. Bây giờ trông em thế này… không dám đối diện với anh.”
Chàng hy vọng, với vẻ ngoài xấu xí của mình sẽ làm Kỳ Phong tránh xa chàng ra một chút. Nhưng trái với suy đoán của chàng, hắn bất ngờ ôm chàng vào lòng:
“Ta mặc kệ, ta đã đi tìm em khắp nơi! Giờ tìm được rồi, cả đời này sẽ không buông tay nữa.”
Một lần nữa, Hạo Phong đẩy hắn ra:
“Tìm em? Tìm em làm gì?”
“Ta nhớ em…”
Hạo Phong xấu hổ quay mặt đi, lãng tránh ánh nhìn của hắn. Kỳ Phong chạm tay lên đôi vai chàng, kéo về phía mình. Hạo Phong muốn vùng ra, nhưng Kỳ Phong nắm rất chặt, như thể chỉ cần lơ là, chàng sẽ lập tức biến mất trước mặt hắn. Giờ đây, đường quay về đã bị đứt đoạn, muốn đuổi hắn cũng đuổi không được, chàng đành miễn cưỡng dẫn hắn trở về nơi mình đang ở tạm.
Vừa nhìn thấy Kỳ Phong, Thạch Đầu, Trương y sư và Vi Hàn đều há hốc miệng kinh ngạc. Kỳ Phong vừa đến nơi, lập tức nhào tới nắm lấy cổ áo của Thạch Đầu, gằn giọng hỏi:
“Ngươi bảo vệ Hạo Phong thế nào, mà lại để mặt của em ấy ra nông nỗi này?”
Thạch Đầu ngớ người ra nhìn Hạo Phong, bắt gặp chàng đang nháy mắt với mình, gã hiểu ý, giả vờ hối lỗi:
“Là thuộc hạ bảo vệ không chu toàn, mong điện hạ trách phạt.”
Kỳ Phong đau lòng không thôi, đưa mắt nhìn Trương y sư:
“Không còn cách nào chữa sao?”
Trương y sư kìm nén cảm xúc, vừa thương vừa buồn cười, trưng ra vẻ mặt bất lực:
“Gương mặt này của điện hạ đã bị hủy, thứ lỗi thần bất tài.”
Kỳ Phong đau lòng siết chặt hai bàn tay, rồi hắn bất chợt quét ánh mắt sắc như dao về phía Vi Hàn:
“Lại là ngươi?”
Vi Hàn nhún vai:
“Có duyên mà thôi.”
Kỳ Phong vì chuyện gương mặt của Hạo Phong mà ủ dột cả buổi trời. Hắn không muốn tin, chỉ trong thời gian ngắn xa chàng thôi, mà gương mặt xinh đẹp kia đã bị hủy hoại thảm hại. Tưởng tượng khi ấy, Hạo Phong đã phải hoảng loạn và đau đớn bao nhiêu là hắn lại muốn băm mình ra thành trăm mảnh cho hả dạ.
Hạo Phong thấy hắn thất thần không thiết tha ăn uống, vừa áy náy, vừa thầm cảm ơn ông trời đã giúp mình. Nhân cơ hội này, làm cho Kỳ Phong kinh tởm vẻ ngoài ma chê quỷ hờn của chàng, không còn lì lợm đeo bám nữa.
Nhưng dường như chàng đã sai lầm rồi. Kỳ Phong không những không xa lánh chàng, mà một bước cũng chẳng rời, theo chàng từ đầu thôn đến cuối thôn, cùng nhau giúp người dân xây dựng nhà cửa. Ban đầu chàng còn xua đuổi, nhưng Kỳ Phong bám dai như đỉa, dần dần chàng cũng mặc kệ hắn.
“A!”
Kỳ Phong bước từ trong nhà đi ra, nghe Hạo Phong kêu lên, vội chạy lại. Thấy chàng ôm tay, đứng bất động, hắn cầm lấy tay chàng lo lắng hỏi:
“Có chuyện gì?”
Gương mặt nhăn nhó của Hạo Phong càng làm cho vết sẹo trên mặt trở nên khó coi. Chàng rụt tay lại đáp:
“Bị dầm đâm vào tay, không có gì…”
Vừa dứt câu, chàng bỗng cảm thấy cơ thể nhẹ tênh rồi bị nhấc lên khỏi mặt đất. Kỳ Phong vững vàng hai chân ôm chàng đến nơi bậc thềm rồi ngồi xuống. Hắn cầm lấy bàn tay của chàng, săm soi thật kỹ, rồi rút ra một mảnh dầm bị mắc dưới lớp da mỏng.
Kỳ Phong nhìn gương mặt đỏ ửng trước mặt, rồi chuyển ánh mắt xuống bàn tay chàng, xoa xoa các đầu ngón tay, đau lòng nói:
“Bàn tay này, đã từng mịn như cánh hoa… Giờ toàn những vết chai.”
Hạo Phong thản nhiên hỏi:
“Thì sao?”
“Ta đau lòng…”
“Là nam tử hán, bàn tay bị chai sạn một chút, có gì phải đau lòng?”
Nói rồi chàng giật bàn tay ra khỏi tay hắn, đi thẳng vào trong nhà.
Đêm đến, Kỳ Phong ngồi một đống trong phòng, hai tay khoanh lại, sắc mặt đen xì. Lúc này, Hạo Phong mới sực nhớ ra ngôi nhà chỉ có ba phòng, mỗi phòng có một chiếc giường nhỏ vừa đủ hai người. Chàng nói:
“Anh ở trên giường cùng với Trương y sư đi, em xin thêm chăn, ngủ dưới đất là được rồi.”
Nhanh như chớp, Kỳ Phong tiến tới bắt lấy cánh tay chàng kéo lại:
“Em ngủ trên giường với ta. Trương y sư, ông qua phòng bên cạnh.”
Hạo Phong trừng mắt nhìn hắn:
“Anh là người tới sau, không được quyền ý kiến.”
“Ta là hoàng tử Phong quốc! Ông ấy chỉ là một thần tử.”
“Ở đây đừng đem thân phận ra đối đãi! Nếu anh không đồng ý, thì em sẽ đi!”
Trương y sư cười khổ nói:
“Thôi được rồi! Để thần ra ngoài, hai vị điện hạ ngủ sớm đi.”
Dứt lời, ông nhanh chóng bỏ sang phòng bên cạnh.
Thạch Đầu và Vi Hàn ở sát vách dĩ nhiên nghe hết cuộc đối thoại. Trương y sư vừa xuất hiện, hai người đã an bài xong xuôi:
“Ông dù gì cũng lớn tuổi, ngủ trên giường thì hơn. Thạch Đầu sẽ qua ngủ chung với Thanh Thư.”
“Cảm ơn.”
Cùng lúc ấy, Kỳ Phong không biết xấu hổ leo lên giường nằm, vỗ tay lên gối:
“Còn chờ gì nữa? Em mau ngủ đi, trời trở lạnh rồi.”
Hạo Phong nhìn ánh mắt đầy chờ mong của hắn, hơi hoang mang không dám tiến đến gần. Kỳ Phong mất kiên nhẫn, bước xuống giường, ôm chàng từ phía sau:
“Đến bao giờ em mới chịu chấp nhận ta?”
Hạo Phong nhích nhẹ bờ vai, nhưng không cách nào thoát khỏi vòng tay của hắn. Kỳ Phong lại thì thầm:
“Ta đã suy nghĩ rất lâu, đã đấu tranh biết bao nhiêu lần mới có thể lấy hết can đảm một lần nữa đến tìm em…”
“Anh buông tay ra!”
“Ta không buông! Trừ khi em bảo ta đi chết!”
Bất lực tột cùng, chàng hạ thấp giọng:
“Vậy anh đi chết đi…”
Kỳ Phong nghe những lời này của chàng, trong lòng như có cơn chấn động. Rõ ràng biết chàng chỉ nói ra trong lúc nóng giận, nhưng hắn lại thấy đau đớn tột cùng. Không cần chờ chàng đồng ý, hắn lập tức cúi xuống vác chàng lên, đặt xuống giường:
“Nếu em muốn vậy, ngày mai ta sẽ đi tìm Quỷ Rừng, cho hắn bắt ta đi. Còn hôm nay, em không thoát khỏi ta đâu.”
Hạo Phong hoảng loạn nhìn ánh mắt đầy chiếm hữu của hắn:
“Anh muốn làm gì?”
Khóe môi Kỳ Phong nhếch lên hình vòng cung, nhẹ nhàng nằm xuống, ôm lấy chàng:
“Ta chỉ muốn ôm em ngủ thôi mà… đừng sợ.”
Dứt lời, một bờ môi rơi xuống vết sẹo trên mặt chàng. Lúc này, Hạo Phong mới thôi run rẩy, nhỏ giọng hỏi:
“Anh không sợ sao?”
“Sợ gì?”
“Em xấu như vậy, anh không sợ sao?”
Kỳ Phong dịu dàng hôn lên tóc chàng:
“Dù em có trở nên xấu xí, già nua, thì ta vẫn không sợ.”
Hạo Phong xúc động nhớ tới lời của bà Lý.
“Những ai không quan tâm tới vẻ ngoài mà đối xử tốt với con mới đáng quý. Nếu con gặp được người như vậy, con phải trân trọng người ta, con biết chưa?”
Hạo Phong không trả lời, cả ngày trời vất vả, cơ thể mệt mỏi rã rời, vừa khép mắt lại, chàng đã ngủ đến tận sáng hôm sau.
Thời gian chậm rãi trôi qua, cuộc sống bình lặng này thật đáng mơ ước. Hạo Phong ngồi trước hiên nhà, hứng từng giọt nước mưa rơi tí tách, khóe môi vô thức nở nụ cười. Kỳ Phong từ bên trong bước ra ngoài, ngồi xuống bên cạnh chàng, cũng đưa tay lên, để nước mưa lọt qua kẽ hở giữa các ngón tay. Hạo Phong chợt nói:
“Anh nghĩ xem, nếu em xin phụ hoàng rời khỏi hoàng cung, trải qua cuộc sống lang bạt như vậy, người có cho phép không?”
“Trước đây thì không thể, nhưng giờ, phụ hoàng đã không còn ác cảm với em rồi, ta nghĩ người không quá khó khăn.”
Trong đáy mắt chàng ngập tràn niềm hy vọng:
“Sau khi trở về, em sẽ thử xin người.”
Kỳ Phong thoáng buồn:
“Còn ta? Em cho ta đi theo chứ?”
“Anh đi theo làm gì?”
“Bảo vệ em!”
“Không cần.”
Kỳ Phong mè nheo:
“Ta đã hứa sẽ dẫn em đi khắp thế gian, nhìn ngắm non sông tươi đẹp. Cũng đến lúc thực hiện lời hứa rồi.”
Hạo Phong lắc đầu:
“Bấy lâu nay em đi khắp nơi, nhìn đủ rồi.”
Kỳ Phong thì thầm:
“Nhưng những khi ấy không có ta. Cảnh đẹp cách mấy, nếu không cùng người quan trọng nhất ngắm nhìn thì cũng chẳng có ý nghĩa.”
Gương mặt chàng bỗng dưng đỏ bừng:
“Ai quan trọng chứ?”
Rồi chàng đứng lên, đá hắn một cái bay ra khỏi hàng hiên. Kỳ Phong loạng choạng lấy lại thăng bằng, sau đó cười phá lên, tiến đến gần kéo chàng ra ngoài, phút chốc cả hai đã bị cơn mưa trắng xoá bao phủ. Hắn ôm chặt lấy Hạo Phong, vuốt từng đợt nước mưa ào ạt rơi xuống gương mặt chàng:
“Từ nhỏ, ta đã thèm được tắm mưa như thế này, nhưng mẫu phi chưa bao giờ cho phép. Người nói một hoàng tử cao quý không được chơi những trò chơi tầm thường như thế.”
Hạo Phong đứng im để hắn chạm vào mặt mình:
“Em… cũng vậy. Em không có bạn bè, nên mỗi lần trời mưa, chỉ biết lặng lẽ ngồi trong nhà nhìn các bạn chơi đùa thôi.”
Kỳ Phong siết nhẹ vòng eo chàng:
“Vậy thì hôm nay chúng ta cùng tắm mưa đi. Bù lại khoảng thời gian tuổi thơ bị mất.”
Hạo Phong mỉm cười:
“Được!”
“Sau này, những chuyện chưa từng làm, chúng ta sẽ bắt đầu cùng nhau, được chứ?”
Hạo Phong không đáp, nước mưa vẫn tuôn xối xả vào hai thân hình. Bỗng vẻ mặt của Kỳ Phong nghệch ra nhìn chăm chăm vào chàng.
Lúc này, chàng mới giật mình lấy tay sờ mặt mình, cảm nhận được lớp mặt nạ bắt đầu bong ra, vội vàng chạy vào nhà. Nhưng chàng nhanh chóng bị hắn níu trở lại. Một tay Kỳ Phong nắm lấy tay Hạo Phong, một tay chạm vào mặt nạ, giật mạnh. Bên dưới lớp mặt nạ, dung nhan quen thuộc dần hiện ra.
“Em…”
Hạo Phong bối rối giật chiếc mặt nạ trở lại, rồi chạy đi vào trong.
Trương y sư nhìn thấy toàn thân chàng ướt như chuột lột mà giật mình. Hạo Phong vuốt nhẹ gương mặt đẫm nước mưa, áy náy nói:
“Mặt nạ bị hỏng rồi…”