Tổ Quốc Và Em - Chương 11
Trong một lần đi ăn sáng, một chiến sĩ nam tên là Đình Thái sơ ý mang quả chuối về phòng ngủ nhưng đúng lúc có tiếng chuông báo động, anh ta không thể ăn mà để quên trên giường, Quốc Anh đi kiểm tra đột xuất phòng ngủ của cả trung đội thì nhìn thấy.
Đến trưa lúc đi huấn luyện về, toàn bộ chiến sĩ mới của trung đội lại nghe thấy tiếng báo động, hớt ha hớt hải chạy xuống sân liền thấy anh ung dung, nghiêm nghị đứng ở đó, một dự cảm không lành hiện lên trong đầu của mỗi người.
Chẳng lẽ lại có chuyện gì nữa à?
Haizz… yên bình chưa được bao lâu!
“Phòng hai lẻ một, giường thứ hai khu nam là của ai?” Đợi tập hợp đủ chiến sĩ, Quốc Anh nghiêm nghị hỏi.
Nghe nói đến khu nam, hai mươi cô gái như thở phào một hơi, đặc biệt là Thảo Nhi, người ta nói một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng là không sai, chỉ sợ một lần nữa cái tên của mình dính đến mấy án phạt thì toàn bộ chiến sĩ sẽ giết cô ấy mất.
Không bao lâu sau, Đình Thái bước lên phía trước, anh ta cũng chưa hiểu mình đã làm điều sai sót gì để phải lên đây, nhưng trong lòng vẫn thật sự run sợ.
Không bao lâu trước đó anh ta đã dùng ánh mắt khinh bỉ để nhìn Thảo Nhi, bây giờ chính anh ta lại làm liên lụy đến mọi người. Đáng lẽ giờ này mọi người sẽ về phòng nghỉ ngơi một chút trước khi đi ăn trưa, nhưng bây giờ lại phải ở đây chịu phạt, trong lòng chợt cảm thấy có lỗi với Thảo Nhi rất nhiều.
“Thưa Trung đội trưởng, là em.”
Quốc Anh từ từ giơ cánh tay đang cầm quả chuối lên:
“Đồng chí mang chuối về phòng mà để trên giường không ăn, đúng không?”
“Dạ? Lúc đó em chưa kịp ăn thì chuông báo động vang lên, nên để trên giường, trưa về sẽ ăn ạ.”
Đừng nói là quên ăn chuối cũng bị phạt đó nha!
“Nếu không ăn thì không mang về, mang về mà không ăn được tính là lãng phí của công, còn nữa, thức ăn không được để lung tung trên giường, trong nội quy có đề cập, đồng chí không đọc nội quy sao?”
“Dạ…em có đọc ạ, nhưng mà em chưa kịp ăn chứ không phải lãng phí ạ.”
“Ở đây không cần lời giải thích. Vẫn là hình phạt chung cho cả trung đội, đồng chí cầm lấy quả chuối, giơ lên cao, cả trung đội sẽ vòng tay trước ngực xin lỗi quả chuối một trăm lần.”
Wtf? Xin lỗi quả chuối?
U là trời, hình phạt này có phải giở hơi lắm không? Trong đầu Trung đội trưởng là cái gì mà nghĩ ra được những trò hại não như thế?
Cả trung đội ngán ngẩm lắc đầu, cũng may hình phạt này không bốc mùi như lần trước, nếu không thì chắc trưa lại khó nuốt rồi.
Thế là cả trung đội lại bị phạt!
“Xin lỗi đồng chí Chuối, tôi sai rồi ….”
……
“Xin lỗi đồng chí Chuối, tôi sai rồi ….”
Những trung đội xung quanh: “…..”
Cạn lời!
Cười chết tôi rồi!
Tiếng xin lỗi rất lớn, vang vọng đến những đơn vị xung quanh cũng nghe thấy, làm cả đơn vị được một tràng cười ngả nghiêng, đồng thời những sĩ quan huấn luyện kia cũng phải cho Quốc Anh một lạy vị độ bá đạo.
Đến giờ ăn, Minh Quân bưng khay cơm đến ngồi cạnh Quốc Anh, tủm tỉm cười nói:
“Cậu cũng nghĩ ra đủ trò nhỉ?”
“Chuyện nhỏ.” Quốc Anh không cảm xúc trả lời.
“Không sợ bọn chúng tạo phản à?”
Quốc Anh dừng đũa lại nói:
“Tụi này không dám đâu, bọn chúng đều tốt nghiệp đại học, ít nhất nhân phẩm không tệ.”
Đúng vậy, tuy thời gian huấn luyện còn ngắn, nhưng anh bắt đầu cảm nhận được sự thay đổi của mọi người để hoà nhập vào đơn vị, làm gì cũng nghĩ trước nghĩ sau, sợ bản thân làm ảnh hưởng tới người khác, và chính mình cũng bị cô lập. Đây là sự khác biệt của trung đội dự bị này đối với những trung đội khác. Những trung đội đào tạo chính quy thì không nói rồi, còn những trung đội tay ngang như thế này, về cơ bản các đồng chí đều có trình độ, nhận thức, nhưng đổi lại, thể lực rất yếu, cần phải có thời gian để huấn luyện. Cũng may, mọi thứ cũng đang dần dần có hiệu quả tích cực!
“Ngồi đó mà chủ quan, cả đơn vị hôm nay đều đang bàn tán chuyện trung đội của cậu đó, bớt làm trò cười cho thiên hạ đi.”
“Cũng coi như trò giải trí cho mọi người đỡ căng thẳng.”
Hai người tầm phào thêm một lúc, Minh Quân lại hỏi:
“Nghe nói ngày nào cậu cũng nhờ hậu cần chưng yến, là cho cô bé kia à?”
“Nhiều chuyện, lo ăn đi kìa.”
“Cậu không chối tức là có thật đúng không? Ôi, Trung đội trưởng nhà ta bữa nay đã nói chuyện yêu đương rồi, có lẽ thế giới sắp nổi loạn rồi.” Minh Quân khoa trương nói.
“Cậu không nói thì cũng không ai nói cậu câm đâu.”
“…..” Đùa chút mà nói ác vậy!
Đình Thái không may mắn như Thảo Nhi, anh ta không những bị trung đội ghét bỏ mà đến cả những chiến sĩ trong phòng cũng chướng mắt, không ai thèm nói chuyện hay để ý gì đến anh ta nữa.
Những ngày tháng còn lại trong đơn vị có lẽ không có thoải mái nữa!
Một tháng tới bình yên trôi qua, mọi người đã quen với khung giờ sinh hoạt trong đơn vị nên Quốc Anh cũng buông lỏng cảnh giác hơn, vì thế mới có chuyện hài hước xảy ra ngày hôm đó. Cả một trung đội phải đưa chiếu rải giữa sân sinh hoạt chung vào giữa trưa, sau đó đưa chăn, gối ra ngồi xếp vuông vắn lại.
Nguyên nhân là do chiến sĩ Tùng Anh không hiểu chuyện gì xảy ra sáng sớm sắp xếp chăn gối vuông vức đúng yêu cầu rồi, nhưng trưa về lại bị bung ra, đúng lúc này Quốc Anh đi kiểm tra đột xuất nhìn thấy.
Thế là một trận hành xác nữa lại diễn ra!
Một Trung đội trưởng giỏi bày trò và một đám chiến sĩ mới chịu liên lụy.
Nhìn thấy cảnh trưa nắng chang chang cả một trung đội phơi nắng xếp chăn gối, cả đơn vị lại được một trận nháo nhào, cười đau bụng.
Qua ba lần bị phạt chung, mọi người cũng dần quen được cái trò “quýt làm cam chịu” này của Trung đội trưởng.
Ngoài đẹp trai ra thì có giỏi bày trò nữa!
Khi mới vào, gương mặt người nào cũng trắng trẻo đẹp đẽ, thế mà mới ở trong này một tháng, nhan sắc ai cũng xuống cấp trầm trọng. Ăn rồi huấn luyện ngoài trời ba mươi bảy độ, ai mà trắng trẻo cho nổi, giờ thì Bảo Ngọc đã hiểu tại sao cứ mỗi lần nhìn thấy anh là lại cảm giác đen hơn rồi!
Không có cái gì gọi là tự nhiên cả!
Mỗi người ngồi gấp đi gấp lại chục lần đúng kỹ thuật thì cuối cùng cũng được giải thoát.
Oan nghiệt!