Tổ Quốc Và Em - Chương 10
Tuy nhiên anh chỉ lấy cho cô hai khối một kilôgam, để cô làm quen trước. Dù sao thể lực con trai và con gái cũng không giống nhau, huống hồ sức khỏe của cô còn yếu, chỉ sợ hai khối này cũng đã làm khó cô rồi.
Anh cầm hai khối chì lon ton đi ra sân thể dục, thấy cô gái nhỏ đang hít xà đơn, vừa hít vừa thở hổn hển nhưng không dừng lại, ai cho cô ý chí thép như vậy?
Thấy anh đi đến cô thoát khỏi xà đơn, thở phì phò rồi ngồi xuống dưới sân, Quốc Anh ngồi xuống bên cạnh cô, một tay cầm chân cô lên, tự nhiên đeo một khối chì vào cổ chân.
Bảo Ngọc ngượng ngùng rút về nhưng đã bị tay anh cầm chặt, không làm gì được, sau đó cô nhanh tay cướp lấy khối chì còn lại, nhuần nhuyễn đeo vào chân còn lại.
Động tác của cô rất nhanh nhẹn, cảm giác như cô đã thực hiện động tác này hàng trăm ngàn lần vậy.
“Em đã từng dùng đến cái này à?”
Đệt, cô quên mất là chuyện này không nên phô trương, chuyện cô huấn luyện trong trại sát thủ càng không nên để cho người khác biết, đây là điều cấm kỵ nhất đối với một sát thủ cũng như là người đã từng huấn luyện chuyên nghiệp, vì như thế sẽ bị người khác để ý hơn.
“À…. làm gì có, chỉ là lúc ở nhà rảnh quá nên em lên mạng tìm hiểu thôi.”
“Vậy sao?” Khi nhìn đến ánh mắt của cô lảng đi chỗ khác, không dám nhìn thẳng vào mắt của anh là anh đã biết cô nói dối rồi nhưng anh không vạch trần, nếu cô không muốn nói thì chắc chắn là có lý do.
Nhưng chỉ cần cô vào đây không làm ảnh hưởng gì đến đơn vị, hoặc nói cách khác là không có động cơ xấu nào thì không sao cả, dù sao còn gia đình cô ở đây, cô không thể làm gì mà không suy nghĩ đến gia đình được.
Sau lần gặp gỡ đầu tiên, anh đa điều tra lý lịch của cô, ba đời mặc dù không tham gia chính trị nhưng rất sạch sẽ.
Đeo hai khối chì vào chân, cảm giác đôi chân rất nặng nề, cô đã từng đeo như vậy suốt một thời gian dài để luyện thể lực, nhưng bây giờ lại như trở lại điểm xuất phát. Có chút buồn, có chút nản nhưng biết làm sao được, cô cuối cùng thì vẫn không muốn an phận làm một công việc văn phòng nhẹ nhàng được.
Lúc bố cô đưa cô vào trại huấn luyện, cô còn trách sao ông lại đối xử với cô như vậy, sao lại vứt cô vào một chốn khắc nghiệt thế, lúc đó còn nhỏ, còn tuổi ăn tuổi chơi, cứ nghĩ bố mẹ không thương mình. Cũng mất vài tháng để cô làm quen với môi trường, dần dần cô cảm thấy mình quả thật cũng không ghét huấn luyện như bản thân từng nghĩ, càng lúc càng say mê huấn luyện, những bài tập càng khó thì càng hấp dẫn cô. Vì còn phải học hành nên sau kì nghỉ hè lần đó, chỉ vào dịp cuối tuần cô mới có thể đến đó để tập luyện vài ngày rồi lại trở lại trường học, cũng may có ba tháng hè để cô tập luyện nghiêm túc.
Sau này em trai cô cũng vào huấn luyện trong đó, một lần hai chị em phải đi thực hiện một nhiệm vụ thực tế cùng nhau, em trai cô không cẩn thận bị thương nặng, em trai cô mất máu quá nhiều. Trong lúc khẩn cấp đó, cô yêu cầu lấy máu của mình để truyền cho em trai, dù cô đang bị thương nhưng cô không muốn trơ mắt nhìn em trai mình nguy hiểm, lượng máu quá lớn làm cô trở nên thiếu máu trầm trọng, sau này dù đã nghỉ ngơi và chăm sóc chu đáo nhưng vẫn không thể phục hồi như trước được.
Đó là một nỗi buồn đối với người năng động như cô!
Cả vài tuần sau đó, mỗi lần huấn luyện nội dung chạy bền Bảo Ngọc vẫn là thành viên đội sổ của trung đội, nhưng chỉ cô biết, thể lực của cô đang khôi phục dần dần. Cũng đáng quý là mỗi lần cô tập khuya Quốc Anh đều mang yến chưng đến cho cô tẩm bổ, anh biết cô ăn uống không tốt, nên phải nhờ hậu cần mỗi ngày chưng cho cô một chén yến, vừa huấn luyện nặng vừa bổ sung sức khỏe cho nên sức khỏe của cô được cải thiện đáng kể. Chỉ là vì cô đeo hai khối chì nên tốc độ không thể đấu lại với những người khác được.
Có một hôm đi tắm chung, Thảo Nhi thấy bên chân của Bảo Ngọc có một vật gì đen đen, cô ấy bất chấp mình chỉ mặc đồ lót, chạy qua sờ sờ lên khối chì rồi nói:
“Sao em liều mạng thế? Có biết đeo cái này lên người sẽ hao mòn thể lực cỡ nào không hả?”
Bảo Ngọc cũng không có ý định giấu cô ấy, nhưng cô cũng không chủ động nói ra, nhưng giờ cô ấy đã nhìn thấy rồi thì cô cũng nói:
“Chị biết là thể lực của em tệ như thế nào mà, nếu còn không rèn luyện thêm thì chắc chắn là bị đuổi khỏi đây sớm thôi.”
“Yếu thì có thể cải thiện từ từ, chứ em như vậy là đang muốn tự giết mình à?” Cô ấy cao giọng, lo lắng nói.
“Em biết tự lượng sức mình mà, chị đừng lo lắng cho em nữa. Ngược lại là chị đó, em thấy mọi người cũng chưa có thiện cảm với chị đâu, ít nhiều em chỉ là bị đội sổ người ta chỉ hơi khinh thường thôi, còn chị là bị người ta ghét bỏ luôn đó.”
“Haiza …” Nói đến chuyện này cô ấy đành thở dài chán nản: “Biết làm sao bây giờ, chị cũng không nghĩ hậu quả lại như này …”
Nhưng rất nhanh, liền có người chia sẻ vị trí tội đồ này với cô ấy!