Tổ Quốc Và Em - Chương 9: Quyết tâm thế cơ à?
Lúc nãy mặc dù Thu Uyên và Nguyệt Anh không tỏ thái độ, nhưng nét mặt rõ ràng là không vui vẻ gì, cũng đúng thôi, nếu là cô ấy ở trong trường hợp như hai người đó cũng không khoan dung nổi.
Nghĩ thế cô ấy lại càng có cảm tình với Bảo Ngọc nhiều hơn!
Về đến phòng, hai người Thu Uyên và Nguyệt Anh đang tắm, hai cô gái đành phải đứng ngoài hành lang để chờ đợi, Bảo Ngọc trêu chọc:
“Chân chị cũng thối lắm đó nha, em suýt thì nôn cả bữa sáng và bữa tối hôm qua ra ngoài luôn rồi đó.”
“Gần một tuần không được giặt, em thử nghĩ nó có thể thơm được à?”
“Haha…”
Thảo Nhi: “….” Cạn lời!
Tất từ khi đi đến giờ còn chưa có ngày nghỉ nào để giặt, đòi thơm sao? Đừng nói là người bình thường chứ chân phật chắc cũng thối hoắc à, Thảo Nhi lườm lại cô một cái!
“Á à, chị còn dùng ánh mắt đó nhìn em sao?”
“Em có nghĩ qua đợt này chị sẽ bị cả trung đội này ghét bỏ không?” Đột nhiên Thảo Nhi trầm giọng xuống hỏi.
Bảo Ngọc cũng đoán được chuyện này chắc chắn xảy ra, đúng là chỉ một lần sơ sẩy là toang, lần này cũng xem như một bài học đáng quý cho bản thân.
“Kệ mấy người đó đi, chị để ý làm gì lắm vậy cho mệt đầu?”
“Thì do chị sai mà.”
Bảo Ngọc: “…..”
Nghĩ một chút rồi cô vỗ lên vai Thảo Nhi an ủi:
“Cho chị buồn từ giờ đến lúc đi tắm, sau khi ra khỏi nhà tắm thì quên chuyện này đi, coi như chúng ta mới ngày đầu gặp mặt, chưa ai quen ai, cũng đừng bận tâm đến người ta nghĩ gì, chuyện này đúng là chị sai nhưng không phải chị cố ý, hiểu chưa?”
“Cảm ơn em!”
Thu Uyên và Nguyệt Anh đi ra khỏi nhà tắm, Thảo Nhi cũng nói lời xin lỗi đến hai cô ấy, hai người cũng không tỏ thái độ gì, nhưng càng như thế thì cô ấy càng áy náy trong người hơn, thà là cứ chửi một tràng rồi thôi cũng đỡ.
“Mấy chuyện nhỏ nhặt như vậy chị nghĩ hai chị ấy sẽ để trong lòng à? Chị không đáng giá thế đâu nha, đúng không chị Uyên, Nguyệt Anh?” Bảo Ngọc giải vây.
“Ừm, không sao, lần sau cẩn thận hơn là được rồi.”
“Thì tôi sai tôi phải xin lỗi là đúng rồi, tôi thừa biết là hai người không để tâm rồi.”
Bảo Ngọc giơ ngón tay cái lên với cô ấy, biểu đạt rất hài lòng.
Không khí trong phòng cũng vì thế mà dễ thở hơn nhiều.
Đợi Thu Uyên và Nguyệt Anh ra khỏi phòng, Thảo Nhi nói với Bảo Ngọc một lần nữa:
“Cảm ơn em nha!”
“Chị nói lần này là lần thứ mấy rồi đấy. Đi tắm thôi!”
Tối đó có mấy người ăn không nổi, cứ nghĩ đến cảnh lúc chiều mà trong người cảm thấy nao nao, rất muốn nôn một trận cho đã đời. Bụng thì đói đấy, nhìn cơm thì muốn ăn đấy, nhưng nuốt không vô!
Quốc Anh ngồi nhìn những chiến sĩ mới mặt còn búng ra sữa không ăn nổi, trong lòng cũng có một chút gợn sóng, nhưng cũng không thể nương tay, vì chặng đường dài phía trước còn nguy hiểm, khó khăn gấp ngàn lần như vậy. Chỉ là họ mới bước chân vào quân ngũ, cũng chưa quen với cách sinh hoạt ở đây nên mới phản ứng như vậy, chứ quen rồi thì cảm thấy đó là chuyện bình thường.
Đừng dính đến kỉ luật là được!
Vẫn như hôm qua, chờ mọi người ngủ ngon Bảo Ngọc lại tiếp tục đi ra khỏi phòng, cô tiếp tục chạy ở dưới sân lớn mấy vòng, vừa mới chạy xong đang định ngồi nghỉ chút rồi lên hít xà đơn thì Quốc Anh lại đi đến, có vẻ như anh biết trước rằng cô sẽ tiếp tục tập luyện ở đây.
“Quyết tâm thế cơ à?” Anh ngồi xuống một bên cô, đưa cho cô một chai nước lọc và hỏi.
Bảo Ngọc nhận lấy nước rồi trả lời.
“Chỉ sợ là không quyết tâm cũng không được. Mà sao giờ này Trung đội trưởng không nghỉ ngơi đi, còn đi ra đây làm gì?”
“Chiến sĩ đang tập luyện, Trung đội trưởng có thể ngủ ngon sao?”
Nhìn khuôn mặt cô ướt đẫm, từng dòng mồ hôi nhễ nhại chảy hai bên má và trán, trong lòng có một tia lo lắng, cô gái này việc gì phải liều mạng thế chứ, ở nhà làm một cô tiểu thư xinh đẹp không tốt à?
Bảo Ngọc: “……”
“Có một câu anh chưa kịp hỏi em, sao em lại chọn con đường này vậy?”
Bảo Ngọc chợt mỉm cười, không thể nói vào đây là để trốn cuộc hôn nhân sắp đặt với anh được nhỉ?
“Vậy Trung đội trưởng thì sao? Tại sao anh lại chọn con đường này?”
“Lúc nhỏ, trên đường đi học về anh suýt bị côn đồ bắt cóc, cũng may có một chú bộ đội ở gần đó đã chạy đến cứu anh, từ đó hình tượng của một người quân nhân, một người chiến sĩ in đậm trong lòng, thầm hứa lớn lên sẽ trở thành người quân nhân tốt để bảo vệ tổ quốc, bảo vệ những người đang bị bắt nạt, cho nên, dù bố có ngăn cấm thì anh cũng quyết tâm vào đây cho bằng được.”
“Oh….”
Thì ra phía sau là một câu chuyện đáng nhớ!
Còn câu chuyện của cô thì …
Đã thế có trốn được đâu, vào đây còn phải gặp mặt người ta thường xuyên hơn nữa!
Ôi thật là, cái số trốn không nổi.
“Giờ em trả lời câu hỏi của anh đi?”
“À … chẳng có lý do gì cả, có lẽ là cơ duyên.”
“Chứ không phải là sợ kết hôn với anh nên chạy vào đây à?” Quốc Anh trêu chọc.
Nhưng không ngờ là câu nói đùa của anh lại là sự thật, làm Bảo Ngọc ngượng chín cả mặt, lúng túng nói:
“Hả? Không, không đâu, sao lại sợ vớ vẩn như thế được.”
Cũng may là buổi đêm, ánh sáng của đèn đường và ánh trăng mờ mờ ảo ảo, không nhìn rõ được, chứ không thì chui vào trong đất mà sống.
“Nói vậy tức là em cũng muốn kết hôn với anh đúng không?”
Bảo Ngọc: “…..”
Đệt, sao người này cứ nghĩ lệch vấn đề vậy, cô có nói như vậy đâu?
Bị anh đào hố rồi!
“Em vừa mới khỏi bệnh đừng tập quá muộn, chứ thấy em liều mạng như vậy anh lo lắm. Dù sao hai nhà cũng có quen biết, lỡ em có chuyện gì anh cũng khó nói chuyện với bố mẹ em.”
Bảo Ngọc: “…..”
Không phải tại anh bắt chạy cho xỉu à? Giờ còn bày ra vẻ mặt vô tội vạ như vậy?
Hừ, tởm tới già!
Thì thấy đôi mắt long lanh của cô cứ chớp chớp, dưới ánh đèn mờ ảo, như thể ngôi sao đang lấp lánh, trông rất đáng yêu, nhưng hình như trong đầu cô gái này không có ấn tượng tốt về anh:
“Em đang chửi anh trong đầu đấy à?”
Bảo Ngọc: “…..”
Chắc chắn là người này chỉ đoán bừa chứ không phải biết đọc tâm thuật đâu nhỉ?
Chắc chắn là vậy rồi!
“Em đâu dám chửi Trung đội trưởng chứ.”
“Haha…Cô bé nghịch ngợm như em anh còn lạ gì nữa.”
Bảo Ngọc: “…..”
“Thôi đi về nghỉ sớm đi, thể lực không thể hồi phục ngày một ngày hai được, phải là một quá trình mới có kết quả tốt được.” Anh nhỏ nhẹ khuyên bảo.
Hình như anh cảm thấy trước mặt cô gái này bản thân mình khác hoàn toàn, không còn khô khan, nghiêm nghị nữa, ngược lại dễ cười, cũng dễ tâm trạng hơn.
“Trung đội trưởng, anh có mấy miếng chì để luyện thể lực không? Có thể cho em mượn không?” Bảo Ngọc hỏi.
“Em đừng liều mạng như vậy, tạm thời cứ huấn luyện nhẹ nhẹ trước đi.” Quốc Anh không ngờ cô lại mượn anh cái đó.
Phải biết chỉ có huấn luyện nặng hoặc huấn luyện đặc biệt mới được dùng đến cái đó thôi, thế mà một cô gái vừa chân ướt chân ráo vào đơn vị như cô lại biết.
Thật là không đơn giản!
“Anh cứ cho em mượn đi, em biết tự lượng sức mình mà.”
“Rất nguy hiểm đó, chứ không đùa với em đâu nha.” Anh cảm thấy mình càng tiếp xúc với cô gái này càng chiều hư cô thôi, nhưng lại không cưỡng lại được!
“Em biết rồi, anh cứ cho em mượn đi, mọi chuyện cứ để em tự chịu trách nhiệm.”
Quốc Anh bất lực đành phải gật đầu đồng ý:
“Em ngồi đây chờ, anh đi lấy.”
“Cảm ơn anh, Trung đội trưởng.”
Quốc Anh đi về phòng mình lấy ra mấy khối chì, trước đây vì tham gia một nhiệm vụ mà anh phải huấn luyện nặng trong một thời gian, đơn vị đã phát cho anh mấy khối chì này.
Ban đầu khi mới tập luyện anh cảm thấy rất nặng nề và vướng víu, dù chỉ đeo thêm mỗi bên một kilogram, sau này quen chân mới nâng trọng lượng lên hai kilogram.
Bây giờ không cần dùng đến nữa nên đã xếp cẩn thận vào trong hộp để ở trong phòng, giờ lại có người dùng đến.
Anh hết cách với cô gái nhỏ này rồi!
Chiều cô đến nghiện!