Tổ Quốc Và Em - Chương 8: Ngửi tất
Trưa hôm đó, mọi người đang ngủ trưa thì nghe tiếng chuông báo động, khi có tín hiệu như vậy, sau năm phút toàn bộ chiến sĩ sẽ phải tập hợp ở dưới sân chuẩn bị huấn luyện. Cả trung đội nháo nhào chạy xuống sân cho kịp thời gian, nếu không sẽ phải chạy mấy cây số chứ chẳng giỡn đâu.
Cả trung đội di chuyển đến hồ bơi của đơn vị, nói hồ bơi cho sang miệng chứ thực ra giống cái ao hơn, màu nước đục ngầu còn có những váng rêu xanh lấp lánh nữa, nhìn thôi cũng đủ tởm rồi.
“Hôm nay chúng ta sẽ học chạy bền ở dưới nước, từng hàng một bước lên đây, cởi dày và nhận súng rồi bắt đầu thực hiện.”
Còn có bộ môn chạy bền dưới nước nữa à? Cái này không phải là muốn vắt hết sức lực của đám chiến sĩ mới này sao. Chạy bền ở trên đường bộ đã là một cực hình, bây giờ còn bắt chạy bộ dưới nước, đã thế còn phải mặc quần áo huấn luyện và đeo súng lên nữa, hành hạ sức người gớm nha!
Kinh nghiệm lần trước không ai dám phản kháng, chỉ có thể nghe lệnh làm việc, tuy nhiên nhìn đến cái ao, vài người mắc bệnh sạch sẽ đã không chịu nổi:
“Ọe …”
Nghe một người “ọe” những người khác cũng bị hiệu ứng lây lan làm nôn theo, những tiếng “ọe” xuất hiện với tần suất nhiều hơn.
“Sao nào? Không chịu được hả?”
“Trung đội trưởng, xin lỗi nhưng mùi thối quá …” Một chiến sĩ vừa mới cởi giày ra đứng cạnh cái hồ sợ sệt nói.
Quốc Anh nghiêm nghị nói:
“Thối thì sao? So với đổ máu nơi chiến trường thì thối đáng được nhắc đến sao? Nếu chỉ vì thối mà không hoàn thành nhiệm vụ, toàn bộ đồng đội và bản thân đồng chí sẽ phải hy sinh thì đồng chí sẽ cảm thấy nên chọn cái gì?”
Cả trung đội lại cúi đầu im lặng, trong phút chốc bản thân mỗi người đều cảm thấy nặng nề, một khi đã xác định sẽ khoác lên mình chiếc áo lính sẽ đồng nghĩa với việc trách nhiệm với đồng đội, với nhân dân và đất nước. Trung đội trưởng chỉ nói mấy câu mà đã thấm đến trái tim mỗi người, kỳ thực không phải họ sợ anh, mà là họ đang thấm thía những lời anh vừa nói.
Không khí đột nhiên chùng xuống nửa phút, người chiến sĩ kia lẩm bẩm nói:
“Em sai rồi, em xin lỗi!”
“Ở đây các đồng chí không hề làm gì sai trái với tôi, mà các đồng chí không có trách nhiệm với sự lựa chọn của mình, đồng đội của mình và cả tổ quốc.”
“Em sẽ cố gắng tập luyện ạ.”
Buổi huấn luyện vẫn tiếp tục diễn ra, dù hôi thối nhưng không ai dám than vãn điều gì nữa.
Đến lượt Thảo Nhi, khi cô cởi giày ra, Quốc Anh liền hỏi:
“Tất đồng chí đâu?”
“Dạ? Lúc nãy gấp quá, em không đi kịp ạ.”
“Lát nữa huấn luyện xong, toàn bộ trung đội đi về tập trung ở dưới sân chịu phạt.” Quốc Anh nói.
Mọi người ở đây nghe thế thì phẫn nộ, không dám phản kháng Trung đội trưởng nên đều dùng ánh mắt thù hận để nhìn Thảo Nhi.
Chính cô ấy cũng không ngờ được là cô ấy làm sai mà cả trung đội phải chịu phạt, cái này rõ ràng là quýt làm cam chịu mà, cô ấy cũng không đồng ý với hình phạt như vậy:
“Thưa Trung đội trưởng, đây là lỗi của em, em xin chịu hoàn toàn hình phạt, mong Trung đội trưởng không làm liên lụy đến các đồng chí khác ạ.”
“Cao thượng nhỉ? Nhưng đây là hoạt động tập thể, tôi phạt để nhắc nhở các đồng chí một điều rằng, khi làm bất cứ việc gì cũng phải nghĩ cho những người xung quanh, trong lúc thực hiện nhiệm vụ cũng thế, không thể vì chút cá tính của bản thân mà để những đồng đội khác gặp nguy hiểm được.”
“Vâng …”
Sau đó cô ấy nhìn theo hướng mọi người đang đứng, cúi đầu áy náy xin lỗi, nhưng rõ ràng là vô dụng, nội quy đã quy định rõ ràng, phải mang đầy đủ tư trang trước khi huấn luyện.
Lần này thì xui rồi!
Bảo Ngọc nhìn cô với ánh mắt đồng cảm và an ủi, cô không trách cứ cô ấy nửa lời, ai mà chả có lúc sai sót, cứ đợi rồi xem, mai này họ cũng rơi vào cảnh như cô ấy mới thấy, sự đồng cảm là đáng quý đến mức nào.
Khi toàn bộ nhảy xuống cái hồ nước thì cảm giác rất là phê, u là trời, nó đậm đà cái mùi hôi thối, đã thế nước dưới hồ cứ bám đặc vào người, từ đầu đến chân sao mà kinh khủng thế chứ.
Chắc tối nay về không ai ăn được vì ám ảnh quá!
Mới một giờ chiều, trời nắng chang chang, thậm chí trên bầu trời xanh thẳm kia không có lấy một gợn mây nào, vậy mà cả trung đội lại phải nhảy xuống cái hồ bơi hôi thối này để huấn luyện. Quốc Anh chỉ muốn nhắn nhủ với những chiến sĩ mới này một điều rằng, đã bước chân vào đây sẽ rất cực khổ, bất cứ giờ phút nào cũng sẽ bị điều động làm nhiệm vụ, họ phải xác định rõ tư tưởng và tư thế luôn luôn sẵn sàng.
Những người đang đứng trong trung đội này đều là lá ngọc cành vàng của gia đình, được đầu tư ăn học chỉn chu từ khi vừa lọt lòng đến lúc tốt nghiệp đại học. Nhiều người thậm chí nấu ăn, rửa chén bát cũng không phải đụng đến, thế mà vì một lý do nào đó đã đưa họ vào đây, bây giờ phải chịu những cực khổ này. Một số người cũng đã có sự oán hận đối với gia đình, tại sao lại ném họ vào đây, thế nhưng sau này họ mới hiểu rằng những trải nghiệm trong đơn vị đáng quý đến mức nào.
Học bơi hai tiếng, cả trung đội bốc mùi hôi thối lại di chuyển vào rừng sâu để tiếp tục chạy bền, cái mùi đặc trưng này như hòa vào cánh rừng thăm thẳm kia làm cho mọi người cảm thấy bớt ngột ngạt hơn phần nào.
Lần chạy bền hôm nay Bảo Ngọc vẫn cứ về bét, được mọi người phong tặng cho một cái tên mới “Vua đội sổ”.
Tuy nhiên, cô chẳng quan tâm điều đó, gạt bỏ mọi lời nói xấu, những cái nhìn ghét bỏ, để huấn luyện theo cách của riêng mình, may mà hôm nay không bị phạt.
Chiều đi huấn luyện về, cả trung đội bắt buộc phải tập hợp dưới sân, Thảo Nhi một mình chạy lên phòng lấy tất xuống.
“Đồng chí Thảo Nhi sẽ đứng cầm tất, các đồng chí khác lần lượt đi lên ngửi một phút, nhớ là phải một phút mới xong nghe chưa?”
“Rõ!”
Bảo Ngọc thầm chửi cả họ hàng nhà Quốc Anh cả trăm lần trong bụng!
Nghĩ ra được cái trò này chắc cũng hao tâm tổn trí lắm đây!
Đôi tất chân cả gần một tuần huấn luyện chưa giặt, bây giờ bắt người khác đi ngửi, đã thế lại không phải ngửi tất của mình mà là của người khác, cảm giác này nó thốn đến tận não.
Những người lần lượt đi lên, đứng ngửi đúng một phút, dùng đôi mắt muốn giết người bắn về phía Thảo Nhi như thể muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy.
Đã mấy lần cô ấy phải run rẩy, nổi da gà với mấy ánh mắt kia!
Quốc Anh đứng bên ngoài nhìn những chiến sĩ mới non nớt của mình nhắm mắt nhắm mũi ngửi tất người khác cũng không kìm được bật cười, nhưng anh kịp thời che miệng lại không để cho ai nhìn thấy, cũng điều chỉnh lại vẻ nghiêm nghị của mình tỏ ra đây là chuyện thường ngày ở huyện, không có gì phải ngạc nhiên.
Bảo Ngọc nhìn thấy cái vẻ nín cười của Quốc Anh thì khinh bỉ ra mặt, còn tỏ ra mình đây ngầu lòi nữa chứ, thật là không ưa nổi!
Đứng ngoài nhìn người khác ngửi đã là một chuyện kinh tởm, đến lượt cô lên ngửi thì mới thấm, thốn tận rốn luôn nha, cái tất gì mà thối quá trời quá đất vậy!
Lại còn bắt con nhà người ta ngửi đến một phút lận!
Đồ độc ác!
Cô lườm yêu Thảo Nhi một cái, dùng ánh mắt để nói với cô ấy: Tởm lắm nha!
Thảo Nhi: “….”
Ai nấy đều giở khóc giở cười với cách trừng phạt bá đạo này của Trung đội trưởng, chắc chỉ có ông Trung đội trưởng nhà mình là độc ác vậy thôi nhỉ?
Xong xuôi thì trung đội giải tán, mấy chiến sĩ mặt lạ hoắc đi qua chỗ Bảo Ngọc và Thảo Nhi đang đứng với thái độ hằn học, một người nói:
“Sau này thì cẩn thận vào, đừng làm liên lụy đến người khác.”
Thảo Nhi biết trường hợp này mình sai triệt để nên chỉ có thể cúi đầu:
“Xin lỗi mọi người nhiều!”
“Được rồi, lên phòng tắm rửa thôi, đứng thêm chút nữa chắc tôi xỉu mất.” Bảo Ngọc vỗ vai cô ấy nói.
Cũng may mắn cho Thảo Nhi, cô còn có Bảo Ngọc để an ủi, dù chỉ mấy ngày nhưng tình cảm của hai người tăng lên đáng kể. Đối với Bảo Ngọc thì Thảo Nhi là cô gái dễ thương, nhiệt tình, cũng rất quan tâm người khác, nên cô có ấn tượng rất tốt, còn hai người còn lại trong phòng vẫn đang khá xa cách.