Tổ Quốc Và Em - Chương 5: Lên xe đi, anh đưa em về
Ngay khi đặt chân đến sân bay trong nước, những ký ức thời thơ ấu chợt ùa về, hình ảnh cô và các bạn học vui vẻ chơi đùa mỗi ngày, lúc đó cô cũng có mấy đứa bạn thân ở cùng khu nhà, nhưng sau đó cô chuyển đi, cũng không liên lạc gì nữa, đến giờ thì chẳng khác nào xa lạ.
Ngồi nghĩ nghĩ mà chợt thấy buồn lòng.
“Em sao thế?” Thấy sắc mặt cô thay đổi, hơi cúi đầu xuống, Quốc Anh hỏi thăm.
“À, không có gì, chỉ là tôi vừa mới về nước, có những chuyện tự nhiên nhớ lại, có chút hoài niệm.” Bảo Ngọc bộc bạch.
Ban đầu nhìn cô có vẻ ngổ ngáo, nhưng bây giờ Quốc Anh lại nhận ra cô gái nhỏ này cũng chất chứa tâm sự, có thể vẻ bề ngoài chỉ là vỏ bọc để cô che đậy nội tâm yếu đuối bên trong mà thôi. Cũng phải, dù sao cô cũng chỉ là một cô gái, sẽ có những lúc yếu mềm, cô như vậy cũng đã che dấu giỏi lắm rồi.
Phục vụ nhanh chóng đưa cà phê và nước cam lên, sau đó rời đi.
Bảo Ngọc uống một ngụm nước rồi vào thẳng vấn đề:
“Hôm nay tôi đến đây gặp anh theo yêu cầu của bố tôi, tôi nghĩ anh cũng như vậy, chúng ta đều là những người bị ép buộc cả, cho nên tôi nghĩ nên nói chuyện thẳng thắn với nhau và thống nhất câu trả lời cho phụ huynh đỡ thắc mắc, anh thấy sao?”
Quốc Anh nghe cô nói như thế thì phì cười, đâu ra một cô gái dễ thương như vậy nhỉ?
Luận về mọi mặt, anh có chỗ nào thua kém ai đâu, muốn gia thế có gia thế, muốn nhan sắc có nhan sắc, thế mà sao cứ có cảm giác cô gái nhỏ này ghét bỏ anh vậy chứ, chẳng lẽ là vì tuổi tác của anh à?
Cũng đâu đã già lắm đâu, đàn ông ba mươi tuổi là độ tuổi phong độ nhất mà?
Lạ lắm à nha!
“Bây giờ em muốn lý do như thế nào?” Anh hỏi lại cô.
“Nói chúng ta không cùng quan điểm sống, không hợp gu, lý do này khá đơn giản, nhưng mà tôi đã tham khảo qua mạng xã hội thấy nó vẫn rất hữu hiệu, anh thấy được không?”
Quốc Anh giả vờ nghĩ nghĩ, sau đó cũng gật đầu:
“Ừm, cũng hợp lý đấy.”
Xem ra cô nhóc này có chuẩn bị trước mà đến, còn biết tham khảo qua mạng xã hội mà. Nhưng anh vẫn thắc mắc trong lòng, tại sao cô lại có thể thẳng thắn từ chối anh như vậy, bây giờ nếu thả anh ra ngoài chắc chắn sẽ không biết có bao nhiêu phụ nữ, thiên kim tiểu thư quyền thế xâu xé, họ đến vì gia thế khủng phía sau anh, vì tiền tài và địa vị của gia đình anh trong xã hội này, nhưng cô nhóc trước mặt thì không, chẳng lẽ cô không hề biết được gia thế của anh, hay cô thậm chí không thèm quan tâm?
Hoặc cũng có một khả năng nữa, là cô đã có người mình thương rồi?
Nghĩ vậy trong lòng anh chợt chùng xuống.
“Vậy thống nhất thế nha.” Để tránh bị anh quay xe lật kèo, Bảo Ngọc chốt hạ.
Hai người ngồi thêm một chút nữa rồi đi về, cũng không quen nhau nên không biết nói thêm gì, khá ngượng ngùng, chi bằng đi về sớm.
Ra đến cửa, Quốc Anh thấy cô gái này chỉ cầm một cái điện thoại ở tay, ngoài ra không còn gì nữa, anh hỏi:
“Em không mang theo giỏ xách à?”
Nghĩ đến chuyện này, Bảo Ngọc liếc anh một cái, hậm hực nói:
“Nếu không phải vì anh chắn đường, tôi đã bắt được tên ăn cướp giỏ xách của tôi rồi đó.”
Đẹp trai mà lại thích chọc vào nỗi đau của người khác, hờn dỗi một trăm lần!!!Hựm!!!
“Là sao?” Quốc Anh nhăn nhó không biết chuyện gì hỏi lại, anh đã làm gì sai à?
“Lúc mới đến tôi bị một tên cướp lấy mất giỏ xách, đang đuổi theo thì đúng lúc xe của anh dừng ngay trước mặt, để hắn ta trốn thoát.”
Thì ra là như vậy, chỉ là vô tình thôi mà, anh có biết gì đâu?
“Xin lỗi nha.”
“Không sao, dù sao cũng không có gì trong đó.”
Đó là do tôi ga lăng thôi, nhưng ít nhất mặt anh cũng phải ra vẻ có lỗi chút chứ, không thành khẩn chút nào, nhưng dù sao cũng là chuyện nhỏ, bổn cung coi như chưa xảy ra, dù sao cũng chẳng mất mát gì nhiều ngoài chiếc túi hàng fake đó.
Quốc Anh đi lấy xe rồi quay ra vẫn thấy Bảo Ngọc đứng ở cổng, đành lái xe đến trước mặt, hạ kính xuống hỏi:
“Sao em còn chưa về?”
“À tôi đang bắt taxi.”
Nghe thấy thế, anh mở cửa xuống xe, đi vòng qua bên kia mở cửa ghế lái phụ rồi quay lại nói với cô:
“Lên xe đi, anh đưa em về.”
Ừm, cũng ra dáng đàn ông lắm đó!
“Thôi, không phiền anh đâu.”
“Nào, cứ lên đi, dù sao chúng ta cũng là đồng minh.”
Nói đến như vậy rồi thì đành phải lên xe.
Cũng vì muốn trốn tránh chuyện xem mắt, cho nên cô mới trốn vào đây, ai ngờ oan gia ngõ hẹp lại gặp nhau chứ, đời đúng là hài!
“Trung đội trưởng!”
“Ừm, sức khỏe sao rồi?”
“En cũng đỡ hơn rồi ạ!”
Đột nhiên Quốc Anh trầm giọng nghiêm nghị nói:
“Chúng ta có thể nói chuyện nghiêm túc một chút được không?”
Bảo Ngọc cũng bị giật mình vì thái độ thay đổi của anh, có bao giờ cô không nói chuyện nghiêm túc đâu chứ?
“Anh có việc gì vậy?”
“Em có nghĩ đến chuyện rời khỏi đơn vị không?”
“Dạ…?”
“Anh không biết lý do gì khiến em vào đây, nhưng sức khỏe của em như vậy sẽ không phù hợp với tần suất huấn luyện dày đặc của đơn vị, cách thức tốt nhất là rời khỏi đơn vị, em sẽ phù hợp với công việc văn phòng nhẹ nhàng hơn là chốn thao trường nắng gió này.”
Khi nói ra câu này Quốc Anh cảm thấy có một chút nuối tiếc và buồn rầu, nhưng trên cương vị là một người quen, cũng là một trung đội trưởng, anh phải có cái nhìn công tâm nhất.
Anh rõ ràng rất thích cô, thích ở cạnh cô, nhưng sức khỏe của cô mới là điều quan trọng nhất.
“Em sẽ cố gắng, nhưng thời điểm hiện tại em chưa muốn rời khỏi đây, nếu dễ dàng bỏ cuộc thì cuộc đời còn điều gì ý nghĩa nữa, phải không trung đội trưởng?”
“Anh không có ý gì khác, chỉ mong em suy nghĩ cho kỹ thôi.”
“Cảm ơn trung đội trưởng đã nhắc nhở!”
Nói rồi cô quay mặt ra cửa sổ, tỏ ý đuổi khách, nhưng mãi một lúc cũng không có động tĩnh gì, thái độ rõ ràng như vậy mà anh vẫn mặt dày ở lại đây nữa sao?
Cô bực mình quá nằm bệt xuống giường, trùm chăn lại kín mít, không muốn thấy người đàn ông này nữa.
Hành động trẻ con này vào mắt Quốc Anh trở nên đáng yêu vô cùng, vẫn là đứa nhỏ chưa lớn.
“Thời tiết nóng lắm, em không sợ sốc nhiệt mà chết à?”
Bảo Ngọc trùm trong chăn một lúc nóng quá, nghe thêm câu này nữa càng bực mình:
“Kệ tôi, mời trung đội trưởng đi cho, tôi cần nghỉ ngơi.”
Ôi cái giọng hờn dỗi, tâm trạng của Quốc Anh được thả lỏng và trở nên vui vẻ hơn, anh cũng không ở lại nữa mà cất bước rời đi.
Nghe tiếng cửa đóng lại, tự nhiên Bảo Ngọc chán nản, tâm trạng chùng xuống, cô đạp chăn ra, mồ hôi chảy ròng ròng trên trán, đôi mắt nhuộm chút đượm buồn vô cớ.
Tối đến, Quốc Anh bưng hai khay cơm và một bình giữ nhiệt đến phòng bệnh của Bảo Ngọc, Thảo Nhi mới đưa quần áo qua, cô mới tắm xong.
Cả phòng đến trưa mới biết Bảo Ngọc bị ngất xỉu, mặc dù mới ở chung nhưng sự quan tâm nhau vẫn có, đặc biệt là Thảo Nhi, cô ấy đã tranh thủ giờ trưa để chạy đến phòng y tế thăm cô nhưng lúc đó Minh Quân không cho vào vì cô chưa tỉnh lại.
Buổi chiều lúc đi huấn luyện về lại tranh thủ tắm rửa nhanh chóng rồi ôm đồ qua cho cô, rất động lòng với tình đồng đội như vậy!
Ở trại huấn luyện trước đây cô tham gia không hề có!
Nơi đó mỗi người là một cá thể độc lập, không trò chuyện, giao tiếp gì với người khác, bởi vì tất cả được huấn luyện, ngoại trừ bản thân thì tất cả đều là kẻ thù, ánh mắt họ nhìn nhau cũng đằng đằng sát khí.
“Sao trung đội trưởng lại đến nữa vậy?” Bảo Ngọc ngạc nhiên hỏi.
“Anh mang cơm đến cho em, anh đã nhờ hậu cần nấu riêng phần của em rồi đó, trong bình giữ nhiệt này là một ít yến chưng, ăn cơm xong một lúc thì em ăn cái này vô cho nhanh hồi lại sức.” Vừa nói anh vừa đặt khay đồ ăn và bình giữ nhiệt lên chiếc bàn cạnh giường, sau đó dựng chiếc bàn ăn được gắn sẵn với giường bệnh lên, chuyển một khay đồ ăn lên đó cho Bảo Ngọc.
“Trung đội trưởng không cần đích thân mang đồ ăn cho em vậy đâu, nói bạn cùng phòng của em mang đến là được rồi ạ.”
“Ai mang đến thì có khác nhau gì đâu, em ăn đi.”
Nói rồi anh kéo một chiếc ghế lại gần giường bệnh, bưng khay đồ ăn còn lại lên ăn ngon lành. Bảo Ngọc cảm thấy sức ăn của người đàn ông này thật là lớn, mà anh ăn rất ngon miệng, không có dấu hiệu chê bai một tí gì.
Dễ nuôi ghê!