Đại Thần, Hảo Tụ Hảo Tán - Chương 26
Sau khi tiêu diệt con quái thứ 368, Túc Mạch Dao thu hồi trường cung, thở ra một hơi mệt mỏi, cô phất tay, ngay trước mắt lập tức hiện ra bảng thông tin nhân vật.
Vẫn không kích hoạt nghề nghiệp ẩn được…
Chủ cũ của account này không biết có cơ chế đó, đã bỏ lỡ cơ hội thích hợp nhất để kích hoạt nghề nghiệp ẩn, bây giờ có làm cách nào đi nữa cũng không có tiến triển tích cực.
Thời điểm thích hợp để kích hoạt nghề nghiệp ẩn là sau khi nhân vật vừa thăng cấp 75, chịu khó tốn công sức đi dạo quanh bản đồ của môn phái, đến khi đi mòn gót chân sẽ có cơ hội tìm được một npc ẩn, hoàn thành nhiệm vụ npc ẩn giao ra sẽ kích hoạt được nghề nghiệp ẩn.
Đương nhiên là phần lớn dựa vào may mắn nữa…
Túc Mạch Dao biết một “mánh khóe” để có thể tìm thấy npc ẩn kia, nhưng nó không hoàn toàn hiệu nghiệm, đôi lúc chỉ có thể dựa vào “nhân phẩm”.
Trời không độ thì không ai độ cho nổi!
Túc Phù Tô cùng cô đánh quái đã lâu, nhìn cô bỗng dưng dừng động tác, không nhịn được hỏi
[Mật] Phù Đồ : Vẫn thất bại à chị?
[Mật] Mục Dao : Không có cách nào rồi, thôi khó quá bỏ qua đi, bây giờ chị chỉ em cách mở nghề nghiệp ẩn.
[Mật] Phù Đồ : Chị là nhất!!!
Túc Phù Tô vừa lên level 75, đúng là lúc thích hợp nhất để kích hoạt cơ chế này.
[Mật] Mục Dao : Đầu tiên, em phải kết bái huynh đệ với một pháp sư nam hệ sát thương và một mục sư nữ, sau đó tổ đội ba người đi dạo quanh bản đồ “Tiêu Dao Các”, đi đến khi nào gặp được npc ẩn thì thôi.
[Mật] Phù Đồ : Đơn giản như vậy???
[Mật] Mục Dao : Ừm!
Khác với những nghề nghiệp tấn công, những nghề nghiệp hỗ trợ như Giáp sĩ, Mục sư, Pháp sư hệ hỗ trợ thì chỉ cần tổ hợp với những nghề nghiệp thích hợp mà hệ thống có đề cập đến ở phần giới thiệu đầu game là sẽ tăng cao may mắn, có khả năng gặp được npc ẩn rất cao.
Nghề nghiệp tấn công thì cần phải giết quái, đánh từ 300 đến 400 con quái màn hình sẽ đổi màu, hiệu ứng âm thanh cũng dồn dập hơn, khi đó là lúc thích hợp nhất để quay lại bản đồ môn phái, npc ẩn sẽ xuất hiện ở cổng bản đồ.
Cô đã đánh hơn mấy nghìn con quái, tổng cộng ba ngày hai đêm, hiệu ứng chưa hề thay đổi dù chỉ một chút.
Nghĩ đến lại có chút bực bội rồi…
[Bang] Mục Dao : Bang chủ, có đó không?
Chưa đến 3 giây sao đối phương liền xuất hiện…
[Bang] Huyết Vũ : Chị tìm tôi à?
[Bang] Mục Dao : Ra đánh một trận!
[Bang] Thệ Thủy Niên Giai :…
[Bang] Linh Đan Thần Dược :…
[Bang] Đao phủ :…
[Bang] Tiểu bảo bối:…
Tổng thể cứ có cảm giác sai sai…
Mấy kẻ yêu nhau hay bày tỏ tình cảm kiểu bạo lực như vậy à…
Đáng thương cho bang chủ, được gọi tên còn hí hửng như vậy.
Đến khi trước mặt hiện ra dòng chữ “Chiến thắng” cùng âm thanh vui nhộn báo hiệu thắng lợi vang lên bên tai, Túc Mạch Dao mới xem như hòa hoãn một chút.
Không biết đây là trận tỉ thí thứ mấy giữa hai người bọn họ, lãnh địa bang thành sân đài thi đấu, bang hội sớm chiều nhìn thấy cảnh này cũng đã quen, thậm chí lúc này không ai buồn hỏi thăm an ủi một câu.
Bọn họ còn có thể nói gì sao? Bang chủ lúc nào cũng là người thua…
Chết dưới hoa Mẫu Đơn làm quỷ cũng phong lưu…
Đúng là để có thể khiến [Mục Dao] đại thần vui vẻ, bang chủ cái gì cũng dám làm, mặt mũi danh dự gì đấy đều là mây bay…
Túc Mạch Dao hừ hừ gõ một tin.
[Mật] Mục Dao : Cậu lại nhường tôi!
[Mật] Huyết Vũ : Chị hiểu nhầm, tôi không có.
Túc Mạch Dao cảm thấy cổ họng hơi ngứa, thật muốn mắng chửi người.
Thanh máu trên đầu cô thậm chí chưa hề tụt xuống một phân nào mà hắn dám nói hắn không nhường???
Nói dối không biết ngượng mồm!!!
[Mật] Mục Dao: Đứng lên đánh một trận nghiêm túc, tôi có một vài thắc mắc cần được giải đáp.
[Mật] Huyết Vũ: Thật?
[Mật] Mục Dao: Thật!
Nháy mắt, thân ảnh hai người biến mất ở lãnh địa bang, xuất hiện trên võ đài sinh tử.
Túc Mạch Dao lôi từ trong túi vật phẩm ra một phụ kiện có hình đôi mắt đang nhắm, cô ấn vào nút sử dụng.
Che chắn tầm nhìn…
Võ đài không còn những thanh gỗ che chắn nữa mà phủ một tầng khói đen uốn lượn trông như cái phễu lớn, đậy kín toàn bộ không gian giữa hai người.
Có phụ kiện này, người bên ngoài không thể thấy được hai người bọn họ bên trong làm cái gì…
[Mật] Huyết Vũ: Chị không định…cưỡng hiếp tôi đấy chứ???
[Mật] Mục Dao :…
[Mật] Mục Dao: Cậu bị điên à???
[Mật] Huyết Vũ: Tôi….tôi chưa sẵn sang… Chị nhẹ nhàng một chút…
[Mật] Mục Dao : Im miệng!!!
Cả bang hội “Ỷ Thiên Lâu” đều trông chờ một màn gió tanh mưa máu, chém chém giết giết giữa hai đại thần, kết quả là người ta kéo rèm, còn là loại rèm đen thui không thấy được thứ gì.
Mọi người “…”
Làm chuyện mờ ám đúng không?
Hai người đánh nhau lâu đến mức chạm tới thời gian giới hạn của hệ thống quy định, bị truyền tống khỏi võ đài sinh tử.
[Sự kiện] Hệ thống thông báo – [Huyết Vũ] level 103 tại võ đài sinh tử đánh bại [Mục Dao] level 96.
[Thế giới] Súy Thương : Gì kia? Họ đánh nhau khi nào sao tôi không thấy?
[Thế giới] Ám Vô Dạ : Không thấy +1
[Thế giới] Tiểu bảo bối : Không thấy quá trình mà lại ra kết quả? Game lag rồi à?
[Thế giới] Thệ Thủy Niên Giai : Đến chúng tôi còn không biết gì thì các người dám đòi hỏi?
[Thế giới] Hỏa Long : Đại thần chịu bỏ ẩn tên rồi hả?
[Thế giới] Dạ Khuynh Nhan : Bang chủ hôn quân, biết làm sao được…
[Thế giới] Mạn Châu Sa Hoa : Cầu video full HD không che càng tốt!
[Thế giới] Yêu tinh: Thế rốt cuộc là bọn họ làm cái gì??? Tò mò –ing
Túc Mạch Dao trở về lãnh địa bang với một chấm máu nhỏ, hiển nhiên bị đánh không hề nhẹ.
[Linh Đan Thần Dược] lập tức trị liệu cho cô, nháy mắt thanh máu liền tràn đầy.
[Huyết Vũ] cũng trở lại lãnh địa bang, hắn cũng không khá hơn là bao nhiêu, thanh máu chỉ còn lại ¼, cả người phủ một tầng khí màu đỏ lấp lóe, báo hiệu nhân vật đang gặp nguy hiểm, cần phải bổ sung máu.
Mọi người đảo mắt qua lại giữa hai kẻ mới đánh nhau này, trong lòng không khỏi kinh ngạc.
[Mục Dao] thế nhưng có thể đánh [Huyết Vũ] thành cái dạng này?
Lợi hại!
Nhà phải có nóc…
[Mật] Mục Dao : Lần sau cậu không may mắn như vậy đâu.
[Mật] Huyết Vũ: Chị đáng sợ quá, không thể xem thường được…
Ngay ngày hôm sau, số ngọc trong người [Huyết Vũ] tăng thêm 200000, hắn đập hết vào trang bị, lập tức đẩy sức mạnh lên cao chót vót. Trận đấu với Túc Mạch Dao khiến hắn cảm nhận được uy hiếp, trình độ thao tác của cô quá mức đáng sợ, nếu không khiến bản thân mạnh hơn chỉ sợ ngay vài ngày sau sẽ bị cô hạ gục.
Xem ra hắn đã an nhàn vị trí đệ nhất thần bảng này quá lâu nên có chút tự phụ rồi…
Đối tượng theo đuổi quá mức khủng bố, phải làm sao đây??
…
Túc Mạch Dao khuấy cà phê trong ly, nhàn nhã nhấp một ngụm, thoải mái thở một hơi dài.
Lâu lâu ra ngoài hít thở không khí cũng không tồi…
Cô bật bản nhạc yêu thích, nhẹ nhàng đeo tai nghe lên, bắt đầu lật từng trang sách đọc. Không biết qua bao lâu, trước mặt cô xuất hiện một bóng người. Túc Mạch Dao theo bản năng ngẩng đầu liền thấy một nam sinh mặc áo khoác thể thao trùm đầu, đeo balo chéo qua vai, quần ngắn cùng giày thể thao màu đen.
Cậu nhóc nói “Xin lỗi, tôi có thể ngồi ở đây được không?”
Túc Mạch Dao nhướn mày, đưa mắt nhìn một vòng, không biết từ lúc nào quán đã đông nghịt người, không còn bàn trống cũng không có ai ngồi một mình như cô nữa.
Cô mỉm cười đáp “Có thể”
“Cảm ơn chị”
Túc Mạch Dao không để ý đến nam sinh nữa, tiếp tục chuyên tâm đọc sách của mình.
Một lát sau nhân viên phục vụ mang thức ăn đến, ngoài một ly cà phê đen không đá ra còn có hai miếng bánh ngọt nhỏ sẫm màu.
“Chúc quý khách ngon miệng”
Nam sinh gật đầu nói cảm ơn, sau đó liền đẩy một miếng bánh ngọt nhỏ về phía cô.
Túc Mạch Dao tròn mắt kinh ngạc, lại nghe cậu ta nói “Bị bạn cho leo cây, đã gọi rồi không hủy được, tặng chị xem như cảm ơn đã cho tôi ngồi cùng”
Cô nhìn cậu ta dò hỏi “Cậu có thể mang về”
Nam sinh lắc đầu “Tôi không thích đồ ngọt”
Túc Mạch Dao không hiểu, nếu đã không thích đồ ngọt còn lại gọi bánh ngọt làm cái vẹo gì?
Người ta đã nói như vậy, cung kính không bằng tuân mệnh…
Từ khi nhân viên mang bánh ra đến lúc này, Túc Mạch Dao đều quan sát rất kĩ, tên nhóc này có muốn ám toán cô cũng không hề có cơ hội ra tay. Hơn nữa quán này đông người như vậy, có xảy ra chuyện hắn cũng chạy không thoát.
Nhận ra mình vừa nghĩ gì, Túc Mạch Dao lắc đầu cười khổ, cô nghĩ quá nhiều rồi..
Túc Mạch Dao mỉm cười, nói “Cảm ơn, tôi nhận!”
Cô vươn tay cầm lấy muỗng nhỏ đặt bên cạnh đĩa bánh, nếm thử hương vị một chút, là vị cà phê.
Nếu là vị khác cô sẽ gói lại mang về cho Túc Phù Tô, còn là cà phê thì…
Cô hưng phấn ăn bánh ngọt, thỏa mãn đến mức khóe mắt cong cong, cả người đều muốn mềm nhũn.
“Chị có vẻ rất thích cà phê nhỉ?”
Túc Mạch Dao cau mày, người bình thường khi thấy cảnh này sẽ hỏi “Cô thích bánh ngọt nhỉ?” chứ không phải là “Cô thích cà phê nhỉ?”
Nam sinh này, thực sự rất tinh ý…
Hai người trò chuyện một lúc lâu, đến khi Túc Phù Tô gọi điện đến mới xem như kết thúc.
Túc Phù Tô đứng bên ngoài quán cafe, xuyên qua cửa kính trong suốt vẫy tay với Túc Mạch Dao. Túc Mạch Dao đứng lên nói lời tạm biệt với nam sinh, nhấc chân rời khỏi quán.
Túc Phù Tô khoác tay Túc Mạch Dao, nhìn chằm chằm vào nam sinh kia, nghi hoặc hỏi “Chị quen cậu ta à?”
Túc Mạch Dao lắc đầu “ Không quen, vô tình ngồi cùng bàn”
Túc Phù Tô ngẫm nghĩ một chút “Hình như em nhìn thấy cậu ta ở đâu rồi”
Túc Mạch Dao “…”
Đúng là câu thoại nhàm chán nhất…
Túc Phù Tô nghĩ mãi cũng không ra, đẹp trai như vậy cô chắc chắn phải có ấn tượng đặc biệt mới đúng, thậm chí cô có thể nhớ ra dáng vẻ mỉm cười đắc ý của cậu ta, nhưng lại không nhớ được đã gặp qua ở nơi nào.
Rốt cuộc cậu ta gặp phải Túc Mạch Dao là vô tình hay cố ý đây…