Trò Chơi Của Tôi Và Cậu - Chương 3: Đồn cảnh sát 218
“Đề nghị anh khai thật rõ ràng, chi tiết, nếu có sai phạm chúng tôi nhất định không bỏ qua.”
Một viên cảnh sát trẻ ngồi đối diện với tên tội phạm. Cậu ta khoảng chừng 30 tuổi, ánh nhìn nghiêm khắc, lạnh lùng, đang nhìn chằm chằm vào tên tội phạm trước mặt. Trên bàn có thêm cây bút và một cuốn sổ nhằm để lấy lời khai.
Tên tội phạm chẳng có vẻ để tâm lắm. Ông ta chừng 50 tuổi, đầu hơi hói, lông mày sắc nét, trên mặt có nhiều vết sẹo, trong đó có một vết sẹo to đi qua ngang mũi.Môi bị thâm đen và nứt nẻ, hàm răng vàng khè, nói chuyện là toát ra hơi thở hôi thối.Trên người ông ta lấm lem bùn đất, có lẽ đã trải qua một cuộc rượt đuổi cam go cùng đồng bọn để thoát khỏi các cảnh sát viên.
Ông ta cười hệch hệch, vai rung rung, rồi nhìn vào khoảng không xung quanh, vừa cười vừa nói một cách cay đắng.
“Đúng là không thể nào thoát khỏi các người, nhưng đừng lo, vẫn còn nhiều việc cho các người làm lắm.”
“Đề nghị anh nghiêm túc tường thuật lại sự việc, không cợt nhả.”
Viên cảnh sát trẻ nghiêm mặt nói, đồng thời cậu ta giở sổ, bấm cây bút bi trên tay.
Tên tội phạm nhìn vậy, xoay lại tư thế đối diện, ngồi có vẻ nghiêm trọng hơn một chút.
“Tôi là Đoàn Văn Tân, 52 tuổi, là công nhân đóng gói khu công nghiệp bánh kẹo số 72. Kẻ tôi giết là Nguyễn Tân, giám đốc nhà máy bánh kẹo số 3.”
Viên cảnh sát ngước mắt nhìn, anh ta lạnh lùng hỏi tiếp.
“Ông có thù oán gì với ông Bân? ”
Tân hơi ngả người ra sau ghế, đáp lại câu hỏi.
“Trước đây cũng bình yên lắm, tôi cũng thân với ông ta nữa, nên mới làm việc cho ông ta đến tận bây giờ. Nhưng ông ta đúng là một thằng khốn vô liêm sỉ, sống không biết nhục mặt. Ông ta cặp kè với vợ tôi, rồi kiếm cớ cho tôi nghỉ việc. Tôi cũng chỉ là một người tốt thôi, tôi đã cho ông ta lên thiên đàng sớm.”
“Bằng cách dùng đá đập nhiều lần vào đầu nạn nhân sao?”
“Đương nhiên, tôi đã nói rồi, tôi là người tốt mà. Cậu thấy đấy, do ông ta suy nghĩ quá nhiều nên ông ta đã làm ra cái chuyện nhục mặt như vậy. Thế thì khi lên Thiên đường ông ta không nên cần não nữa. Không thì ở kiếp sau ông ta lại ủ nhiều mưu kế, rồi làm ra những chuyện của quỷ nữa thì ai mà chịu nổi. Tôi quá tốt bụng nên mới giết ông ta như vậy.”
Cậu cảnh sát phải kiềm chế cảm giác tức giận với loại tội phạm này. Rõ là một kẻ thần kinh nặng, đã vậy lại còn có phần biến thái, đủ để khiến ai tiếp xúc cũng cảm thấy ghê tởm.
Theo giấy tờ được gửi về cho vụ án, gã này cũng bị hoang tưởng ít nhiều .Nên việc tay giám đốc có hẹn hò với vợ gã không cũng cần phải hỏi thêm.
“Vợ anh với giám đốc hẹn hò với nhau từ bao giờ, anh có biết không?”
“Đương nhiên là biết “. Tên tội phạm đáp lại ngay. ” Tôi biết rất rõ là đằng khác, tôi đã bị lũ đồi bại đó cắm sừng năm năm rồi.”
“Năm năm? Đó là một quãng thời gian dài, sao ông không ly dị ngay với vợ khi biết rõ điều đó? ”
Đặt câu hỏi như vậy với một tên biến thái có lẽ là thừa thãi. Nhưng để xong vấn đề thủ tục và để thỏa mãn trí tò mò, anh cảnh sát vẫn phải đặt câu hỏi.
“Tôi muốn xem cái lũ mèo mả gà đồng ấy làm những gì anh cảnh sát ạ. Mà tôi cũng công nhận con vợ tôi đẹp thật. Ban đầu lấy nó tôi cũng làm hãnh diện lắm, vì xấu như tôi lấy được vợ đẹp như thế. Giờ cậu nhìn xem, nó 45 tuổi rồi đấy, mà chả ai nghĩ nó vậy đâu, nên nó mới quyến rũ được thêm đàn ông. Tôi đúng là thằng đần phải hỏng cả cuộc đời khi dây vào nó. Nó đòi hỏi quá nhiều thứ, mà tôi công nhân nghèo, chu cấp sao nổi. Mà như tôi nói rồi đấy, gã giám đốc lúc trước thân với tôi, bọn tôi hồi đấy như bạn bè. Có ai ngờ đâu nó quyến rũ gã rồi gã cũng đến. Đúng là gian phu dâm phụ, mà gã vợ con có thua kém ai đâu. Đúng là lũ nhà giàu trên cao, càng giàu có lại càng đổ đốn. Mà con vợ tôi từ lúc cặp kè lão là ăn chơi đổ đốn lắm, rượu chè say khướt, mà trong lúc nó say, tôi hỏi gì nó cũng khai. Thế là thành ra tôi biết được thêm thói quen của gã nên mới hẹn được thêm gã vào rừng để giết gã như vậy.”
“Ra là vậy”. Cậu cảnh sát thầm nghĩ, kiên nhẫn đến tận chừng ấy năm để giết người quả là quá nguy hiểm. Nhưng để tốn tưng ấy năm như vậy, việc chỉ lấy đá đập đầu xem ra không hề khớp với việc ủ mưu từ ba đến năm năm. Còn việc gì ẩn giấu dưới phía sau vẫn cần phải điều tra làm rõ.
Viên cảnh sát toan hỏi thêm, nhưng Tân đã đáp lời trước.
“Cái tên Bân đó không chết được”
“Ý ông là sao?”
“Ôi, cậu cảnh sát chắc chưa thực sự để ý nhỉ. Nơi chúng ta sống không một ai thực sự chết cả.”
“Ở lần hỏi cung trước, ông đã thừa nhận giết ông ta, nên dĩ nhiên ông ta đã chết.”
Bỗng nhiên Tân cười, gã ta cười rất to, một kiểu cười khoái chí vô cùng. Tiếng cười vang vọng khắp cả căn phòng.
“Cậu cảnh sát, tôi là người tốt, nên tôi sẽ cho cậu lời khuyên. Đồng nghiệp của cậu thì chắc không cho cậu biết đâu. Nhưng cậu hãy đến bệnh viện, ở đó sẽ cho cậu sự thật rõ ràng nhất.”
Vụ án của Tân và Bân xảy ra vào ngày kia 30/5/2018. Khám nghiệm trực tiếp ở hiện trường cũng cho thấy Bân đã chết, ông ta đã hoàn toàn tắt thở.
Nhìn về phía trước, cậu cảnh sát chỉ thấy một khung cảnh tăm tối cùng nụ cười đắc chí của ác quỷ.