Cùng anh băng qua đại dương - Chương 19
Chánh Uy phá lên cười. “Tụi bay đang đóng Titanic đấy à? Tụi bay làm tao cảm động quá. Nếu đã vậy, tao sẽ cho tụi bay được toại nguyện.”
Dứt lời, hắn kéo mạnh chân Thế Bảo ra sau. Ngay giữa lúc tay anh dần tuột khỏi tay tôi thì bỗng nhiên Chánh Uy hét lên, vẻ mặt đau đớn. Hắn đã buông chân Thế Bảo nên tôi vội kéo anh lên thuyền. Tôi sững sờ nhìn cảnh tượng kinh hoàng trước mắt. Một vùng nước chuyển sang màu đỏ thẫm. Mùi máu tanh nồng nặc.
“Hình như hắn bị con gì đó cắn.” Thế Bảo nói.
Tôi thoáng thấy hình ảnh của cá mập đang há miệng cùng những chiếc răng sắc nhọn. Quá sợ hãi, tôi nhắm tịt hai mắt, ôm chặt Thế Bảo. Tôi không muốn biết điều gì sẽ xảy ra với Chánh Uy, tôi cũng không quan tâm. Giờ đây, tôi chỉ quan tâm một điều. Thế Bảo đã an toàn. Chúng tôi đã an toàn. Con thuyền đang lướt đi, càng lúc càng xa vùng nguy hiểm vừa rồi.
“Em cứ tưởng anh đã xảy ra chuyện…” Tôi vòng tay quanh cổ Thế Bảo, khóc thút thít.
“Không sao. Mọi chuyện ổn rồi.” Anh xoa lưng tôi.
Phải mất một lúc tôi mới bình tĩnh lại sau những gì vừa xảy ra. Khoảnh khắc sinh tử khiến tim tôi như muốn rớt ra khỏi lồng ngực. Sau tất cả, tôi và Thế Bảo vẫn bình yên. Phải chăng ba tôi đã phù hộ cho chúng tôi?
Không còn thứ gì cản trở, chiếc thuyền chạy băng băng trên mặt nước. Sóng dâng lên, hạ xuống, cuộn tròn giữa lòng đại dương, bọt sóng như đoá hoa màu trắng nở trên nền biển xanh.
Cuối cùng con thuyền cũng tới được bờ. Tôi nhảy xuống khỏi thuyền, bước trên cát, nhìn xung quanh. Tôi đã trở về nhà sau cuộc tìm kiếm nhiều tháng. Từ màu xanh của biển đến màu xanh bầu trời, từ nước đến không khí ngập nắng, mùi thơm mặn có tất cả tiếng gọi của quê hương.
Tôi mở cửa ngôi nhà, cảm thấy một cảm giác dễ chịu đang tràn vào tâm hồn mình. Ngôi nhà của tôi là chiếc kính vạn hoa của những kỷ niệm, của những bức ảnh trang trí trên tường, mỗi bức ảnh đều gợi lên những cảm xúc về những khoảnh khắc vĩnh cửu giờ trở nên lạnh lẽo, vắng vẻ và thê lương quá.
Tôi đi loanh quanh, chạm tay vào từng món đồ quen thuộc. Chiếc ghế ba hay ngồi đọc báo, chiếc tạp dề treo ở một góc bếp mà mẹ thường xuyên đeo mỗi khi nướng bánh hoặc nấu ăn, bức ảnh gia đình nằm im trên bàn phủ một lớp bụi cũ kỹ… tất cả chỉ còn trong hồi ức. Những hồi ức an ủi, mang lại nụ cười từ xương cốt tỏa ra qua làn da, chúng cần được trân trọng và lưu giữ.
Từ giờ, tôi sẽ phải sống một mình. Cùng với suy nghĩ đó, một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên vai tôi. Sao tôi lại quên mất Thế Bảo nhỉ? Hạnh phúc thay khi tôi còn có anh bên đời. Vùi mặt vào ngực anh, tôi nấc nghẹn.
“Nhã Thụy.”
Tôi ngước lên khi nghe có ai đó gọi tên mình.
Bà Hạnh Nga đứng ở ngưỡng cửa, biểu cảm mừng rỡ khi thấy tôi trở về.
“Dì Nga.” Tôi bước tới chỗ bà.
“Cuối cùng con cũng đã về. Con đi không nói một lời, dì rất lo.” Bà Hạnh Nga vuốt tóc tôi.
Thế Bảo cúi đầu chào bà. Bà ngạc nhiên. “Ai đây Nhã Thụy?”
“Chuyện dài lắm, từ từ rồi con kể cho dì nghe.” Tôi nói rồi tiễn Thế Bảo ra cửa.
Sau khi tạm biệt tôi, anh đến trạm xá gần nhất để băng bó vết thương ở đầu gối. Anh nói sẽ đến tìm tôi vào sáng mai.
Trong bữa tối, tôi kể lại mọi chuyện cho bà Hạnh Nga nghe. Cảm xúc của bà thay đổi liên tục, từ sốc, bàng hoàng đến nhẹ nhõm khi thấy tôi vẫn bình yên.
“Tội nghiệp, dì không ngờ con lại trải qua nhiều chuyện đến như vậy. May mà cuối cùng con vẫn không sao.” Rồi bà thở dài. “Sau khi nghe câu chuyện con kể, dì cảm thấy ba con thật ngốc nghếch nhưng bây giờ dì cảm phục trước tình cảm của ba con dành cho mẹ con.”
Tôi nhìn vẻ mặt buồn bã của bà Hạnh Nga, có chút thương cảm. Cảm giác dành tình cảm cho ai đó mà không được đáp lại, không dễ chịu chút nào. Tình yêu của ba mẹ tôi là bất diệt, ngay cả đối mặt với cái chết, họ vẫn không oán hận. Tôi không mong một chuyện tình long trời lở đất, chỉ muốn cùng người mình yêu mỗi ngày ngắm bình minh và hoàng hôn, cuộc sống trôi qua bình đạm.
Nghĩ đến đây, hình dáng Thế Bảo hiện lên trong đầu tôi khiến tôi không thể không mím môi cười nhẹ. Nếu bất kỳ khoảnh khắc nào neo giữ tâm hồn tôi, tạo ra sự ràng buộc với bình yên thực tế này, thì đó chính là khoảnh khắc tôi đã phải lòng anh. Tôi nhận ra tôi có một người bảo vệ được sinh ra từ tình yêu thuần khiết, làm sao tôi có thể không yêu điều đó? Làm sao tôi có thể không yêu tất cả những gì thuộc về anh? Anh giống như sợi dây và nút thắt cho con tàu tình yêu của tôi cập bến bờ an yên.
“Có phải con đã phải lòng chàng trai đó rồi không?”
Bà Hạnh Nga hỏi thẳng khiến tôi ngẩn người trong vài giây, mặt đỏ bừng, cúi đầu lặng lẽ ăn. Dù không ngẩng lên nhưng tôi biết bà đang cười. Khi tôi đi vắng, bà luôn sang nhà tôi quét dọn khiến ngôi nhà sạch sẽ, gọn gàng. Tôi biết ơn vô cùng, tự nhủ sẽ sống hoà thuận với bà trong những ngày tháng sau này.
***
Sáng hôm sau, Thế Bảo giúp tôi chôn cất ba. Đứng nhìn thật lâu hai ngôi mộ nằm kế nhau, tôi không giấu nổi cơn xúc động. Lúc còn sống, ba mẹ tôi trải qua vô vàn khó khăn, bên nhau nhưng có quá nhiều phiền muộn. Giờ đây, ba mẹ đã được an nghỉ rồi. Trên thiên đường kia sẽ không có đau thương, sẽ không có chia ly.
Tôi chậm rãi rời khỏi nghĩa trang. Thế Bảo bước song hành bên cạnh. Đi được một lúc, tôi ngoái đầu lại. Giữa những cành cây rũ nhẹ, giữa những khóm hoa khoe sắc, thật kỳ lạ khi hai ngôi mộ nằm cạnh nhau ấy lại mang đến tôi cảm giác thanh thản. Có lẽ nghĩa trang là nơi chứa đựng những lời yêu thương, là nơi để tâm hồn suy ngẫm, lắng nghe những cảm xúc rõ ràng kèm với sự yên tĩnh đến vậy, là dấu ấn của tình yêu còn lại khi linh hồn tiến về phía bên kia.
Thế Bảo chạm vào khuỷu tay tôi làm tôi bừng tỉnh. Bàn chân tôi tiếp tục cất bước, im lặng suốt cả đoạn đường.
Thấy tôi không nói gì, Thế Bảo cất tiếng an ủi. “Nỗi đau khổ của em, kí ức của em về nó, giống như một con gấu bông được làm từ những mảnh thủy tinh vậy, em càng bám chặt vào nó thì nó càng cắt sâu hơn. Vì vậy, em hãy tập đặt nó xuống. Em và nó là tách biệt. Một thời gian sau em sẽ nhận ra rằng con gấu bông xấu số đó đã biến mất, có thể là em đã đánh mất nó mà không để ý. Em sẽ thấy những lựa chọn đúng đắn và cao quý của mình đã tạo nên một cuộc sống tốt đẹp hơn, một điều gì đó tích cực, và giờ đây em đang ôm một chú gấu bông mới, mềm mại và ấm áp, một chú gấu mang lại ánh sáng bên trong tâm hồn em, giúp em sưởi ấm trong những ngày giông bão.”
Tôi dừng chân, đối mặt với anh, khóe môi cong lên. “Anh đang muốn nói con gấu bông mới đó là anh?”
Với câu hỏi đùa của tôi, anh lại trả lời thành thật và nghiêm túc. “Nếu có thể anh muốn mình là chú gấu bông mềm mại, ấm áp đó, cùng em đi qua năm dài tháng rộng của cuộc đời này.”
Khi nói những lời đó, ánh mắt anh nhìn sâu vào mắt tôi. Chúng tôi đứng lặng im, giữa bốn bề yên tĩnh, nhìn vào mắt nhau để cảm nhận tình yêu mà đối phương dành cho mình.
Thật lâu sau, tôi cười nói. “Anh chắc chắn là biết phép thuật, Thế Bảo, bởi vì anh đã thay đổi cuộc đời em. Cuộc sống của em vốn buồn tẻ và bình thường, nhưng anh đã làm cho nó đầy nắng và tươi sáng.”
Khúc ca của gió cất lên lúc anh ôm tôi vào lòng.
***
Trong phòng tối chỉ với một ngọn đèn nhỏ, ngay cả tiếng tích tắc cũng mang lại cảm giác thư thái, như thể đó là nhịp tim đang nghỉ ngơi. Tôi cảm thấy không khí chuyển động như dòng nước mát, mùi thơm từ những ngọn nến thơm của mẹ truyền vào hồn tôi sâu sắc hơn nhiều so với ánh sáng ban ngày.
Trên bàn là những món đồ của ba mẹ tôi để lại. Chúng có mùi kí ức. Kí ức thường gợi lên bởi một mùi hương, với tôi đó là mùi bánh nướng mẹ thường làm. Khi đó tôi đang ở bên bờ biển, dưới chân đá cuội, những chiếc thuyền đánh cá lấp lánh trong nắng chiều. Nhưng đối với tôi kí ức mạnh mẽ nhất, kỷ niệm khiến tôi cảm thấy giống như bị chìm vào cỗ máy thực tế thay thế đó là những âm thanh của gia đình. Tiếng cười của mẹ, giọng nói của ba. Chúng tinh tế hơn chuông gió, trong veo và du dương. Trong những khoảnh khắc đó, tôi như được quay trở về ngày thơ bé.
Cơn gió rì rào, lay chuyển những chiếc lá ngoài cửa sổ làm đứt đoạn dòng suy tư trong tôi. Lau khóe mắt, đã đến lúc phải bước tiếp rồi. Tôi cất những kí ức đau buồn vào trong một chiếc hộp, cùng với những bức ảnh, con thuyền tre của ba và chiếc tạp dề của mẹ. Chiếc hộp là quan tài của chúng, tôi đặt chúng an nghỉ với lòng tôn kính như người thân đã khuất. Đám tang này đi kèm với những giọt nước mắt và sự tổn thương không kém gì cái chết thực sự, bây giờ chúng đã được chôn cất, sự thức tỉnh tiếp theo sẽ đến. Đó là sự đánh thức nội tâm của tôi, người có khả năng chữa lành và trở thành con người mà tôi luôn được định sẵn để trở thành.
Hôm sau, tôi đi đến nhà cậu hai, ra mắt ông bà ngoại. Khi nghe tôi kể đầu đuôi câu chuyện, họ đau lòng và thương tiếc. Ông bà ngoại không còn ghét bỏ hay giận dỗi, vui vẻ chấp nhận đứa cháu này. Ở thế giới bên kia, ba me tôi đã có thể nhắm mắt được rồi.
Những ngày tiếp theo, tôi tập trung vào việc trồng cây như trong sách hướng dẫn. Tôi rải hạt giống khắp mảnh đất trống sau nhà, ngày ngày tưới nước đều đặn. Tôi sẽ trồng một cánh đồng hoa hướng dương thật đẹp để mẹ ở trên trời nhìn xuống và cười mãn nguyện.
Ba năm sau. Tôi đứng nhìn những bông hoa rạng đông vươn cao, kiêu hãnh đón nắng, cảm thấy hài lòng về mọi thứ. Những mảnh vỡ con người cũ của tôi cũng đã trở thành những hạt giống tốt. Rồi mưa đến tưới nước cho chúng, những mầm xanh mới mọc lên. Tôi trở lại tốt hơn, khỏe mạnh và nhiệt huyết hơn vì tôi trân trọng tình yêu, tình yêu bản thân, gia đình và thiên nhiên.
Chợt, có một vòng tay ôm tôi từ đằng sau. Tôi quên nói rằng Thế Bảo đã học y trở lại. Tôi vui vì anh tiếp tục theo đuổi đam mê của mình. Sau giờ học, anh đến nhà tôi, cùng tôi chăm sóc khu vườn mặt trời. Những bông hoa nở rộ trong không khí với hương thơm ngào ngạt, những cánh hoa rung rinh phản chiếu vị ngọt ngào như mật ong.
“Vậy là tâm nguyện của mẹ và lời hứa của ba đã trở thành hiện thực.” Tôi nói.
“Phải. Họ chắc chắn tự hào về em vì có cô con gái can đảm và hiếu thảo.” Thế Bảo nheo mắt.
“Khu vườn này anh cũng có công vun trồng.”
“Anh có làm được gì đâu chứ.”
“Anh có phụ em tưới cây mà.”
Tôi nói rồi quay đầu nhìn cánh đồng hoa vàng rực như cầu vồng hóa thành mưa, để lại ánh sáng rực rỡ cho những ngày ấm áp, bỗng nhận ra một chân lý: Thế giới này có thể lạnh lùng và tàn nhẫn nhưng nếu tôi coi mọi trở ngại như một thử thách mà tôi có thể vượt qua, thì những đau khổ sẽ chỉ ở mức tối thiểu và kết quả mang lại sẽ rất tuyệt vời.
…
Màu sắc dịu nhẹ của bãi biển lúc chiều buông thật nên thơ. Tôi nắm tay Thế Bảo dạo bước trên cát. Lần đầu tiên sau bao gian khổ, tôi thấy lòng mình thật sự an yên và tự do hoàn toàn. Tôi yêu quê hương mình. Tôi yêu bãi biển này, cả những khúc gỗ trôi dạt trên làn sóng bồng bềnh như những chiếc thuyền cứu hộ nhỏ bé. Sau đó là rong biển, hệ thực vật của những làn sóng mặn đó, xanh đậm như tán lá mùa hè. Tuy nhiên, điều tôi yêu thích nhất trong tất cả những thứ ở đây, trên những cồn cát thoai thoải, là bãi cỏ cao, thì thầm thật ngọt ngào trong làn gió vi vu.
Một con tàu xuất hiện ở phía chân trời xa tít. Ba mẹ tôi đứng trên con tàu ấy, vẫy tay và mỉm cười. Tôi vô thức vẫy lại. Rồi trong nháy mắt, hình ảnh ấy tan biến nhanh đến mức tôi không kịp nhận ra tất cả chỉ là ảo giác.
Hết