Cùng anh băng qua đại dương - Chương 8
Những ngày tháng xâu chuỗi lại với nhau như những viên ngọc trai trên chiếc vòng cổ, ngày này nối tiếp ngày khác cho đến khi thời gian trôi qua dường như không thể giải mã được. Tôi không nói rằng tương lai sẽ tươi sáng hơn nhưng Chánh Uy không còn vào phòng để “chăm sóc đặc biệt” cho tôi thường xuyên như trước nữa. Tôi cũng được đối xử… nhân đạo hơn một chút.
Trong thời gian đó, Thế Bảo đến thăm tôi nhiều hơn. Anh đút cho tôi ăn, kể cho tôi nghe tất cả những gì anh đã thấy ngày hôm đó, từ màu sắc của bầu trời và ánh nắng rực rỡ cho đến từng hòn đảo có người ở mà họ đi qua. Anh thậm chí còn hát cho tôi nghe một số bài hát mà anh tự sáng tác. Tôi mỉm cười trước giọng hát… khủng khiếp của Thế Bảo nhưng lại nhờ anh dạy tôi hát những bài hát đó. Điều đó để giữ cho tâm trí tôi an yên. Tôi chưa bao giờ trân trọng cảm giác tuyệt vời đến thế nào khi có điều gì đó để mong đợi mỗi ngày, điều gì đó mang lại cho tôi hy vọng.
Một đêm nọ, trước khi Thế Bảo rời đi, tôi nhanh chóng ngăn anh lại.
“Lần sau hãy mang theo một bộ bài nhé.” Tôi nài nỉ. Anh ném cho tôi một cái nhìn không chắc chắn và nhún vai.
“Anh không chắc đó có phải là ý hay hay không, anh đã từng ăn trộm bộ bài của thủy thủ đoàn. Họ đã chú ý.”
“Làm ơn đi mà Thế Bảo. Ở đây chán quá nên em chỉ có thể đếm số đinh trên ván sàn. Chỉ một đêm thôi. Đó là tất cả những gì em mong muốn.”
Thế Bảo nhìn thấy sự mong muốn gần như tuyệt vọng của tôi, kìm nén sự kiềm chế của mình đối với vấn đề này.
“Chỉ một đêm thôi đấy.” Anh cười rồi mở cửa ra ngoài. Đó là kiểu nụ cười in sâu trong đáy mắt, ghé thăm mỗi khi tôi nhắm mắt lại. Lâu rồi tôi chưa thấy điều gì an ủi hơn thế.
Có những đêm, bão tố kéo đến. Con tàu nảy lên, lắc lư điên cuồng đến nỗi tôi lăn lộn trên sàn. Tôi không thể ngủ được, tai tôi liên tục tràn ngập tiếng sóng biển ầm ầm. Có nhiều đêm tôi mơ thấy mình đã trở về bên ngôi nhà ấm cúng.
Thế Bảo không đến mỗi đêm nữa. Điều đó chắc chắn đáng lo ngại. Tôi chẳng muốn ăn uống gì, như thể Chánh Uy quyết định để tôi chết đói sẽ dễ dàng hơn.
Có những ngày tôi không gặp được ai hết. Trong số tất cả những gì đã từng xảy ra với tôi trên con tàu ác mộng đó, sự cô đơn là điều đáng sợ nhất.
Một buổi tối đặc biệt yên tĩnh, cánh cửa từ từ mở ra. Âm thanh đó là một phước lành cho đôi tai của tôi. Tôi thậm chí không quan tâm ai sẽ đến. Dù sao thì đó cũng không phải là… hồn ma.
“Nhã Thụy?”
“Thế Bảo, chuyện gì đã xảy ra vậy? Anh ở đâu trong mấy ngày qua?”
Thế Bảo lặng lẽ đóng cửa lại, nhét chìa khóa vào túi áo khoác nâu rách rưới. Anh lấy từ túi bên kia ra hai thứ, nhét chúng vào tay tôi, một củ cà rốt và một mẩu bánh mì khô.
“Sẵn em đang đói đây.” Tôi nói rồi ngấu nghiến ăn chỉ trong vài giây. Một phần trong tôi sợ, Thế Bảo nhiệt tình thế này sẽ bị đánh đập. Tuy nhiên, anh không hề bị ảnh hưởng. Tất cả những vết bầm tím và vết cắt của trận chiến giữa anh với Chánh Uy đều đã lành lại. Tóc anh ướt đẫm nước biển, dính vào mắt. Điều đó mang lại cho anh một cái nhìn đầy đe dọa mà tôi chưa từng thấy trước đây.
“Chuyện gì đã xảy ra vậy? Hãy nói cho em biết đi, Thế Bảo.”
“Hắn muốn cái đầu của ba em. Anh chắc chắn hắn sẽ gây chiến nếu gặp ông ấy.”
“Điều gì đang giữ hắn lại?” Tôi hỏi. Anh nhướng mày như thể đó là điều hiển nhiên.
“Em. Nếu buộc phải chiến đấu trên biển, hắn sẽ mạo hiểm mạng sống của con tin. Nên hắn cần em còn sống.”
Tôi thở dài bồn chồn nhưng vẻ mặt Thế Bảo trông như vẫn còn nhiều điều mà anh chưa kể. Anh chuyển hướng, cố gắng thay đổi chủ đề. “Xương sườn của em thế nào rồi?”
“Còn gì nữa không, Thế Bảo?”
“”hông.” Anh lắc đầu.
Tôi nhớ đến ba tôi, người cha quý giá, khốn khổ của tôi. Tôi không thể nhìn rõ biểu cảm của Thế Bảo trong bóng tối hư vô. Nhưng bằng cách nào đó tôi cảm nhận được từng cử động của anh. Tôi sợ hãi khi hỏi. Giống như có điều gì đó vẫn chưa được nói ra.
Tôi thì thầm. “Mấy ngày qua anh đã ở đâu vậy? Em cứ nghĩ có chuyện gì đó xảy ra với anh.”
Anh nhếch mép tự tin, ánh sáng kiêu hãnh tỏa ra từ anh.
“Lo lắng cho anh à? Anh không ngờ mình lại có diễm phúc như vậy.”
Tôi trợn mắt, khoanh tay lại.
“Anh là người bạn duy nhất của em trên con tàu này. Và là người duy nhất mà em có thể nói chuyện cùng. Anh đừng nghĩ ngợi nhiều.” Tôi vặc lại một cách đùa cợt.
“Anh biết điều đó.”
Một chút ửng hồng lan khắp má tôi, một chút mà ngay cả bóng tối cũng không thể che giấu hoàn toàn. Thế Bảo rất hài lòng với chính mình. Anh nói tiếp. “Em không cần phải lo lắng về tất cả những chuyện đó. Bây giờ anh đang ở đây, không phải sao? Anh có thứ này cho em.” Thế Bảo lấy từ trong túi ra một bộ bài nhỏ được buộc bằng dây thun.
“Anh mang nó đến thật à?” Tôi kêu lên. Anh gật đầu nhưng lại cất chúng đi.
“Nhưng tối nay chúng ta không thể chơi được. Anh hầu như không thể nhìn thấy khuôn mặt của em trong bóng tối này. Ngày mai anh sẽ quay lại.”
Thế Bảo bỏ đi nhưng trước khi tôi kịp hiểu mình đang làm gì, tôi đã vươn tay ra như muốn kêu anh ở lại. Anh tò mò nhìn tôi, tôi muốn trốn tránh. Tôi nghe thấy vài từ lướt qua môi mình, những từ mà tôi đã quên mất ý nghĩa. “Đừng đi.”
Tôi ước mình có thể nhìn thấy biểu cảm nào đó trên khuôn mặt anh. Thay vào đó, tôi cảm thấy có một bàn tay nắm lấy tay tôi.
Bụng tôi quặn lên và tôi chợt thấy sợ. Bàn tay của Thế Bảo rất khỏe, ấm áp, che giấu cái lạnh của tôi đi. Ngón tay cái chai sạn của anh lướt trên da tôi, nhẹ nhàng và đầy yêu thương. Tôi cố tìm kiếm trên khuôn mặt anh bất cứ thứ gì. Ánh mắt của anh không thay đổi, nó nói với tôi một ngôn ngữ mà tôi không thể hiểu được. Bàn tay còn lại của Thế Bảo không biết từ đâu chạm vào má tôi. Anh thì thầm, gần như không thể nghe được. “Em có muốn anh ở lại không?” Khoảng cách giữa chúng tôi ngày càng biến mất, nỗi sợ hãi ngày càng lớn dần như con virus lan ra trong cơ thể tôi.
Chẳng bao lâu, tôi cảm thấy hơi thở của anh chỉ cách môi tôi vài căng ti mét. Bàn tay Thế Bảo quấn quanh tay tôi trở nên chặt chẽ, giống như một cái bẫy.
“Không…”
Giống như ai đó đã đóng băng thời gian, mọi thứ ngừng chuyển động, chỉ còn lại Thế Bảo, cách mặt tôi vài căng ti mét. Anh cũng bối rối không kém gì tôi. Trước khi mọi chuyện trở nên khó xử hơn, tôi rút tay mình ra khỏi tay anh, hất tay còn lại của anh ra khỏi mặt tôi.
“Không được, Thế Bảo.” Sự bối rối giờ đã được thay thế bằng cảm giác tuyệt vọng khiến lòng tôi như muốn chết đi.
Anh đứng dậy lần nữa, vứt bỏ niềm kiêu hãnh còn sót lại, chỉ nói. “Anh xin lỗi. Anh… không biết chuyện gì xảy ra với mình nữa. Chúc ngủ ngon.” Sau khi anh rời đi rồi, tôi bắt đầu khóc.
***
“Dậy đi.” Tiếng nói lớn của một thuyền viên giận dữ đánh thức tôi. Mí mắt tôi nhòe đi vì nước mắt khô, cơ thể tôi mềm nhũn sau một đêm thao thức. Nhưng điều đó không ngăn cản hắn. Cánh cửa bị đẩy ra. Đột nhiên, tôi bị kéo ra ngoài vào nửa đêm.
“Thả tôi ra, lũ khốn.”
Con tàu trống rỗng, chỉ có những ngôi sao lấp lánh như hàng triệu con mắt đang nhìn chằm chằm vào tôi, thương hại tôi. Tên cướp biển hôi hám kéo tôi qua boong vào khu vực của thủy thủ đoàn bên dưới con tàu. Không thấy Chánh Uy đâu cả. Rất nhanh chóng, tôi bắt đầu hiểu chuyện gì sắp xảy ra với mình.
Cơ thể tôi rơi xuống một cầu thang nhỏ vào khu chính, nơi toàn bộ thủy thủ đang đợi. Ngực tôi như lửa đốt khi vết thương cũ lại bùng lên. Những vết bầm tím sẽ chứng tỏ kí ức vào buổi sáng. Một ngọn nến thắp sáng căn phòng để lộ những người đàn ông say rượu đang nhảy múa và hò hét những lời bài hát vô nghĩa.
Thế Bảo đi đâu mất, chàng trai duy nhất trên tàu bảo vệ tôi. Có lẽ đêm nay tôi sẽ chịu chung số phận với người mẹ đã mất của Thế Bảo. Một người đàn ông mập mạp, có râu tiến đến, sặc mùi rượu và mồ hôi. Hắn cười toe toét nhìn vào đôi mắt đẫm lệ của tôi.
“Chúng ta có gì nào, tụi bây?”
“Thả tôi ra.”
“Tối nay cô sẽ bị “ăn” nhiều lắm đấy. Tôi nên lấp đầy cái miệng xinh đẹp của cô bằng thứ gì đó mà cả hai chúng ta đều thích, được chứ? Trói và bịt miệng nó lại.”
“Không. Thả tôi ra.”
Vài người nhảy vào tôi. Một số trói tay chân tôi. Những kẻ khác nhét một miếng giẻ vào miệng tôi. Chiếc áo sơ mi màu trắng của tôi bị xé toạc. Những giọt nước mắt nóng hổi rơi trên má tôi cay xè. Trước mặt tôi, người đàn ông mập bắt đầu cởi áo. Với một tràng cười lớn, hắn nói. “Đêm nay vui vẻ nhé cô bé.” Tôi hét lên bằng những tiếng ú ớ khi lũ khốn kiếp đó giữ chặt người tôi.
Đột nhiên, tiếng súng vang lên, những người đàn ông quay đầu lại xem ai là người bắn.
Thế Bảo đứng ở góc của khu nhà chính, khẩu súng chĩa vào bọn chúng. Tôi không thể nhìn thoáng qua khuôn mặt anh giữa đám đàn ông vạm vỡ. Nhưng vẻ mặt anh dữ tợn cùng với sự phẫn nộ.
“Mày nghĩ mày đang làm cái gì hả, thằng nhóc kia?” Tên cướp biển béo nhổ nước bọt. Thế Bảo nhét khẩu súng lục vào thắt lưng quần, nhếch mép cười đen tối.
“Anh biết thuyền trưởng Chánh Uy sẽ tức giận nếu anh cưỡng hiếp con tin của hắn mà hắn không hề hay biết. Nếu cô ấy có thai, anh sẽ xử lý như thế nào?”
Người đàn ông mập quay lại nhìn tôi với ánh mắt chán ghét. Những người còn lại buông tôi ra.
“Bây giờ, hãy giao cô ấy cho tôi, thuyền trưởng Chánh Uy sẽ không bao giờ biết chuyện này. Khi chúng ta dừng lại ở hòn đảo tiếp theo, tôi hứa là anh sẽ được thỏa mãn với những cô gái ở quán bar.”
Tên đó càu nhàu một cách miễn cưỡng, hắn túm lấy cánh tay bầm tím của tôi khiến tôi kêu lên rồi đẩy tôi về phía Thế Bảo. Tôi khuỵu xuống, bám lấy anh, run rẩy và yếu ớt. Anh cẩn thận đỡ tôi dậy, chúng tôi đi lên boong chính. Nước mắt của tôi làm ướt vai áo anh khi tôi khóc, tôi thậm chí còn dám không nghĩ đến những gì đã xảy ra vài giờ trước.
“Đừng khóc trong lúc này. Em phải mạnh mẽ lên, cô gái.”
Tôi bước đi, theo lời anh, cho đến khi chúng tôi quay trở lại phòng mình. Tay tôi liên tục kéo áo xuống, che đi những thứ cần che. Thế Bảo dìu tôi đến phía bên kia căn phòng, đặt tôi nằm xuống. Sau đó, khi thấy tôi đã bình tĩnh lại, anh cởi áo của mình.
Tôi hơi hốt hoảng. Bên dưới lớp áo, dù tôi cố gắng không nhìn, là một bộ ngực săn chắc với những vết sẹo mờ bạc, thu hút sự chú ý của tôi dưới ánh trăng. Thế Bảo dúi chiếc áo sơ mi vào tay tôi, quay người lại để tôi có sự riêng tư. Nhưng tôi khó có thể cử động được.
“Em mặc vào đi.”
“Anh… còn anh thì sao?” Giọng tôi nghẹn ngào, vẫn còn run rẩy vì sự việc trước đó. Anh hơi nghiêng đầu ra sau, nở nụ cười dũng cảm nhất mà tôi từng thấy ở một người đàn ông.
“Anh sẽ mua cái khác sau khi tàu cập bến.”
Một cách thận trọng, đôi tay tôi mân mê lớp vải, cởi bỏ chiếc áo sơ mi rách rưới để thay bằng chiếc áo mới. Ngay lập tức, tôi chìm đắm trong mùi hương của anh.
Tất cả những khoảnh khắc này chỉ làm tăng thêm nỗi đau đến mức tôi lại khóc trong lặng câm. Thế Bảo ôm tôi vào lòng, đung đưa tôi tới lui theo sự lắc lư của con tàu.
“Em sẽ chết phải không, Thế Bảo…”
“Không.” Thế Bảo thì thầm. “Anh thề với em, anh sẽ không để bất cứ ai làm hại em, Nhã Thụy. Em sẽ không chết đâu.” Có điều gì đó trong giọng nói của anh mà tôi chưa từng nghe thấy trước đây. Tôi muốn hỏi nhưng tôi cảm nhận được sự thương xót của màn đêm đã cuốn tôi vào một giấc ngủ may mắn. Nhưng tôi vẫn ở trong vòng tay đó, vẫn tỉnh táo cho đến khi tôi không còn nghe bất cứ âm thanh nào nữa.