Cùng anh băng qua đại dương - Chương 7
Khi tôi tỉnh dậy, trời nhá nhem tối. Không khí ẩm ướt. Cơ bắp của tôi đau nhức, cơn đau đầu đã dịu đi. Nhìn quanh, tôi biết mình đã trở lại căn phòng ban đầu. Bên ngoài yên tĩnh, con tàu đang lướt đi trên sóng nước. Một phần trong tôi co rúm lại vì buồn bã. Phương tiện trốn thoát duy nhất đã tuột khỏi tay tôi chỉ trong vài phút. Khi tôi cố gắng đứng dậy, con tàu chợt rung chuyển khiến tôi ngã xuống lại.
Có phải những ngày còn lại của tôi sẽ bị giam cầm và trải qua những hình thức tra tấn thường xuyên mà hắn dành cho tôi?
Tôi không thể tưởng tượng được điều gì khác. Mặc dù tâm trí tôi vẫn tiếp tục chạy đua với những gì mà người đàn ông đó nói về ba mình. Tôi không thể tin được. Tôi không tin vào những lời đó.
“Ba sẽ không bỏ mình ở đây.” Tôi tự nhủ. “Ba đang trên đường tới cứu mình. Và một khi rời khỏi chỗ này, mình sẽ đưa con tàu của gã Chánh Uy chìm vào biển lửa.” Một nửa trong tôi rất hài lòng với kế hoạch này, nửa còn lại biết tôi quá ngây thơ để đối phó với người đàn ông sành đời như hắn.
Ánh sáng vừa tắt trên mặt biển khi Thế Bảo quay trở lại. Cánh cửa bật mở, chàng trai phục vụ bị đẩy vào trong phòng. Vì lực đẩy mạnh của người kia nên xô nước mà Thế Bảo mang theo bị đổ cả ra ngoài, còn thức ăn đựng trong khay rơi vương vãi khắp mặt đất. Cánh cửa đóng sập lại, chỉ có hai chúng tôi. Tôi sợ hãi nhìn anh. Tay tôi run rẩy khi anh ngẩng đầu lên. Trong tia nắng cuối cùng còn sót lại, tôi nhìn rõ anh hơn. Một bên mắt của anh đổi màu. Mũi bị dập. Nhiều phần trên mặt bị thâm tím. Môi anh chảy máu và những vết bầm tím kéo dài đến tận cổ. Áo sơ mi bị rách nên tôi có thể nhìn thấy nhiều vết thương trên người anh. Thế Bảo nhìn tôi một lúc trước khi nhặt đồ ăn rơi lên.
Tôi sững sờ, lao tới chỗ Thế Bảo.
“Thế Bảo. Hắn đã đánh anh phải không?”
Anh im lặng, cúi đầu.
“Anh đã đá đổ cái xô phải không? Anh đã cứu cuộc đời em. Tại sao anh lại làm vậy? Tại sao?”
Thế Bảo ngồi đó, không nhìn vào mắt tôi và lắc đầu.
“Anh không biết nữa. Anh thấy em sắp chết đuối. Hắn định giết em cho nên anh…”
“Nhưng tại sao anh lại quan tâm? Anh làm như vậy, hắn sẽ càng không tha cho anh.”
Thế Bảo nhặt cái xô lên rồi đặt nó sang một bên, để dành lại chút nước cuối cùng. Anh ngẩng đầu lên nhìn tôi, đưa bàn tay bầm tím vuốt mái tóc rối bù của mình.
“Em là người duy nhất trên con tàu này quan tâm đến những gì anh nói. Đó là một sự thay đổi tốt đẹp, anh không thể nhìn em chết được. Anh… coi em là… bạn.”
Lúc đầu ôm anh là một điều không thoải mái. Tôi kéo Thế Bảo lại gần, nhanh đến mức tôi hầu như không nhớ mình đã nghĩ đến việc đó. Anh trở nên cứng đờ nhưng nhanh chóng thả lỏng dưới sự đụng chạm của tôi và ôm lại tôi.
“Cảm ơn.” Tôi thì thầm. Chúng tôi buông nhau ra, Thế Bảo nhìn tôi. “Và xin lỗi vì đã khiến anh bị đánh.”
“Không sao đâu.” Thế Bảo do dự rồi mỉm cười nhẹ. Tôi đưa tay sờ lên mắt cá chân của anh. Lúc đầu anh lùi ra, bối rối.
“Em định làm gì thế?” Thế Bảo hỏi.
“Anh đã chữa trị vết thương cho em trong suốt thời gian qua. Điều tối thiểu em có thể làm là trả ơn.” Anh để tôi cởi áo ra. Tôi cẩn thận rửa sạch từng vết thương trên lưng và bụng anh. Phải thừa nhận là tôi hơi lo lắng. Trong suốt thời gian đó, đôi mắt của Thế Bảo lang thang trên mặt tôi giống như đó là một mê cung không thể thoát ra được. Anh tỏa ra một sức nóng nhất định che chắn cho tôi khỏi cái lạnh của gió biển.
Mặc dù tôi không biết chính xác lý do tại sao tôi cảm thấy an toàn hơn khi ở bên Thế Bảo, nhưng lúc đó an toàn là ưu tiên hàng đầu của tôi.
Ba tôi sẽ lo phần còn lại.
Tấm vải ẩm đỏ rơi vào xô nước, Thế Bảo kiểm tra xương sườn của tôi một lần nữa, chẩn đoán là chúng có vấn đề. Sau đó tôi kéo áo mình xuống.
“Hắn có định đánh anh nữa không?” Tôi hỏi.
“Có thể là không. Nhưng tốt nhất là nên giữ im lặng trong vài ngày tới để đề phòng. Em đừng ngủ nghiêng, như vậy sẽ bớt đau hơn.”
“Em biết rồi.” Tôi trả lời, mỉm cười với anh. “Cảm ơn anh, Thế Bảo.”
Sau đó anh làm một việc khiến tôi choáng váng hàng giờ. Anh nhấc bàn tay chai sạn lên, nhẹ nhàng vén những sợi tóc của tôi ra sau tai, nán lại ở đó thêm vài giây. Tôi nhìn thấy đôi mắt anh lóe lên như ngọn lửa, anh cũng mỉm cười.
“Đừng cảm ơn anh.” Sau đó, anh cầm chiếc xô và rời khỏi phòng. Tôi giữ tay mình ở nơi anh vừa chạm vào, cố không nghĩ về khoảnh khắc đó nữa.
Tôi đã có một người bạn. Có lẽ lần đầu tiên trong đời, tôi có một người mà tôi tin tưởng và người đó không đánh giá tôi qua vẻ ngoài, anh là người bạn đầu tiên của tôi. So với địa ngục mà tôi đã phải chịu đựng, điều này còn hơn cả sự nhẹ nhõm. Con tàu cập bến vào ngày hôm sau, có người thậm chí còn thuyết phục Chánh Uy cho tôi vài phút tận hưởng ánh nắng và không khí trong lành. Tôi được kéo lên boong, nhưng lần này không có đám đông tụ tập chờ để tra tấn tôi. Boong tàu gần như trống trơn. Tôi còn bị buộc phải mặc một chiếc áo choàng cũ màu nâu để người dân địa phương không nhận ra tôi bị bắt cóc. Nhưng tôi được phép đi lại tự do trên tàu. Những tên cướp biển túc trực ở hầu hết mọi ngóc ngách của con tàu để ngăn tôi nhảy xuống.
Tôi không quan tâm đến chúng, chỉ dành thời gian để hít thở không khí trong lành ấm áp. Điều đó khiến tôi muốn khóc. Tôi ngồi trên lan can ngắm nhìn hòn đảo và những con sóng. Những âm thanh đó thật sắc nét và du dương – tiếng đập cánh của hải âu, tiếng đung đưa của những cây cọ và tiếng nhạc xa xa của ban nhạc quán rượu trên đảo. Sau đó tôi nghe thấy tiếng bước chân, quay lại, tôi nhìn thấy Thế Bảo. Anh nói gì đó với tên cướp biển bên cạnh tôi, rồi hắn rời đi để đảm nhận vị trí khác. Thế Bảo dựa vào lan can, đưa mắt nhìn ra hòn đảo xanh tươi, thơm ngát. Tôi quan sát anh. Dưới ánh nắng, tóc anh sáng lấp lánh như vàng, anh cao hơn tôi rất nhiều. Ngay cả qua lớp áo sơ mi mỏng manh của anh, tôi vẫn có thể nhìn thấy những vết thương từ vụ việc ngày hôm qua.
“Đẹp nhỉ?”
“Anh nói gì cơ?”
“Hòn đảo này đẹp lắm phải không?” Thế Bảo cười.
“Ừm. Chúng ta đang ở đâu?”
“Đảo Robinson. Em nhìn những ngọn núi đằng kia xem.” Anh chỉ vào những đỉnh núi xanh tươi cách đó không xa.
“Anh đến đây lần nào chưa?” Tôi chớp mắt hỏi.
“Một lần, khi còn nhỏ với mẹ anh. Thỉnh thoảng bà ấy dẫn anh ra bờ biển. Anh chơi trên cát và săn cua, sau đó bà ấy sẽ bơi cùng anh ở vùng nước nông.” Đầu Thế Bảo hơi gục xuống. Tôi nhảy xuống khỏi lan can, đứng cạnh anh.
“Mẹ em cũng thường đưa em đi bơi. Em chắc chắn mẹ anh và mẹ em sẽ hợp nhau khi trò chuyện.”
Anh cười, tiếp tục nhìn vào bờ đảo. “Anh không nghĩ ba anh sẽ thích ba em chút nào.”
“Còn em thì sao?” Sau đó, anh nhìn tôi.
“Anh nghĩ ông ấy sẽ quý mến em.” Có điều gì đó ở câu nói ấy khiến tôi mỉm cười, gần như tự hào. Có gì đáng tự hào? Tôi rời lan can, bước dọc boong tàu, Thế Bảo theo sau tôi. Nước trắng xóa, đập mạnh vào thân tàu. Những con sóng như những sợi tóc xanh lam, thấm đẫm màu trắng ngập nắng. Tôi tưởng tượng mình nhảy khỏi boong tàu để hòa mình vào những con sóng kia. Nó sẽ chỉ dẫn tới những hậu quả tai hại. Hoặc bằng cách nào đó tôi vào được bờ nhưng sẽ bị bọn cướp biển bắt lại hoặc tôi sẽ bị bắn trước khi kịp nổi lên mặt biển.
“Chánh Uy nói rằng ba em bây giờ là kẻ ích kỷ, tham lam nhưng em không tin.” Tôi nhẹ nhàng than thở.
“Em vẫn quan tâm đến ba mình chứ?” Thế Bảo hỏi. Tôi kéo chiếc áo choàng chặt hơn một chút quanh ngực, ngắm nhìn đường chân trời như thể con tàu sẽ lướt qua nó bất cứ lúc nào. Tôi gật đầu.
“Vậy tại sao em lại không tin?”
“Em luôn tưởng tượng về việc sẽ như thế nào khi gặp lại ông ấy. Ba sẽ ôm em vào lòng, em sẽ là người hạnh phúc nhất trong cuộc đời mình. Sẽ không có gì trên thế giới có thể chia cắt tình cha con được nữa. Em chỉ chưa sẵn sàng để nghĩ đến những điều không mong muốn.”
Chúng tôi im lặng, cuối cùng tôi nhận ra có những giọt nước mắt ướt đẫm trên má mình.
“Em đã chiến đấu chống lại kẻ thù của ba. Em đã sống một mình bấy lâu nay chỉ với một giấc mơ duy nhất. Em gửi thư cho ba bất cứ khi nào có thể, dành cả ngày để tìm ba. Nhưng ông ấy đã không liên lạc với em suốt ba năm rồi. Chẳng lẽ đúng như Chánh Uy nói, ba em đã tìm thấy kho báu ngoài biển khơi và bỏ trốn để hưởng thụ số châu báu đó?” Tôi lau nước mắt, siết chặt tay.
Mắt tôi bắt gặp ánh mắt kiên nhẫn của anh. Anh không thương hại tôi mà chỉ lắng nghe. Ánh mắt của Thế Bảo như thể đang trấn an tôi. Một lúc sau, anh nói. “Đã đến lúc phải quay lại rồi, Nhã Thụy.” Tôi lưỡng lự nhưng cũng gật đầu rồi theo anh trở lại căn phòng tối tăm mà tôi đã quá quen thuộc.
Thế Bảo dừng lại ở ngưỡng cửa, nở một nụ cười gượng gạo.
“Em có muốn biết anh nghĩ gì không?” Thế Bảo chợt hỏi.
Tôi gật đầu.
Anh nắm chặt tay nắm cửa. “Em là cô gái dũng cảm nhất mà anh từng gặp.”