Mảnh Vỡ Thanh Xuân - Chương 76. Xuống núi
Giờ là cuộc hành trình đi núi mới thật sự bắt đầu. Nữa trong đám mang theo balo là Nguyên Linh, Vĩ Thành, Gia Bảo, Đan Tâm. Mấy người này rất xung sức, chỉ là đau cột sống như sắp đẻ. Còn Ái Như, An Diệp, Lãng Thúy là những người đi không cũng mệt. Hình như đây chính là hậu quả của việc chỉ ngồi mà không vẫn động. Mồ hôi ai cũng nhễ nhại, vừa nóng vừa mệt.
Đi được một hồi, cả đám phải dừng lại nghỉ ngơ, thở một chút rồi lại đi tiếp. Nguyên Linh đeo balo sau lưng rồi đeo thêm cái balo nhỏ lên đằng trước như vác thêm bụng bầu, đã vậy dọc đường đi còn cứ la.
– Ây da ây da, sắp đẻ sắp đẻ.
Lãng Thúy vừa đi vừa cảm thán.
– Sau nhìn chị Thành tao thấy nóng quá.
An Diệp cũng mắc cười.
– Nhìn Thành như học sinh tiểu học á. Hong thấy nóng hả.
Vĩ Thành lắc đầu.
– Hong!
– Chứ tao thấy mày, tao thấy nóng quá.
Con người đi leo núi mà mặc cái áo khoác còn đội thêm cái nón long, vừa nhìn đã cảm thấy ướt ca người. Ái Như vừa đi vừa ngó nghiên ngó dọc làm Đan Tâm phải nhắc nhở.
– Như ơi là Như mày lo nhìn đường dùm tao đi.
Cả đám cười rôm rả. Vĩ Thanh đứng dựa cột thở hổn hển.
– Đứa nào rủ đi núi vậy?
Lãng Thúy la lên, cũng đang thở hổn hển.
– Tao á!
– Lần này thôi, chỉ lần này thôi, đừng rủ tao đi núi nữa. Nó hỏng chill mà nó mệt quá.
Lãng Thúy vừa mệt vừa thấy mắc cười. Cô bảo.
– Lần sao làm ơn mua khứ hồi dùm tao, tao mệt quá.
Cả đám cười ầm. Một lát sau, đã gặp lại người quen. Lãng Thúy quay sang nói với Nguyên Linh.
– Ô! Cũng xuống tới rồi kìa.
Mỹ Duyên và bạn của cô ta đang đi qua theo một ngã khác. Họ chỉ nói chuyện với nhau, làm như mọi người là không khí. Cũng đúng thôi, nói chuyện gì giờ khi vừa nhìn đã thấy ngứa mắt.
Mọi người cố đi thật nhanh cho quên cơn mệt, nhưng cũng không đỡ được bao nhiêu. Hình như An Diệp còn như năng lượng nên cứ làm khùng làm điên. Vĩ Thành thì cạn kiệt hoàn toàn chỉ biết lao đầu về phía trước. Gió thổi, cành cây lung lây, cũng chill, nhưng ai còn thưởng thức nổi.
Nguyên Linh vũ vũ cổ áo.
– Má nóng quá! Trời không miếng gió.
Dù vậy họ cũng quên không chụp hình làm kĩ niệm. Xuống tới chân núi, còn một khúc đi bộ nữa mới ra tới xe mà ai cũng muốn lết không nổi. Ái Như động viên.
– Ráng lên mọi người, tí nữa là mình về nhà rồi.
Đan Tâm lắc đầu.
– Hong mày ơi, còn ngồi xe ê đít nữa.
Nguyên Linh nhăn mặt.
– Không biết bay sao chứ sáng nay là tao đã thấy đau rồi á.
Mọi người cười đùa tự động viên nhau. Mong muốn của họ cũng thành sự thật, sau một hồi lết bộ miệt mài thì cũng ra tới xe. Cả đám vào nhà vệ sinh giải quyết bầu tâm sự, thay đồ rồi lên xe về nhà.
Vẫn như cũ, Bảo dẫn đoàn còn Thúy chốt đoàn, chỉ khác là họ không cùng nhau về trường mà chia tay nhau ở ngã ba Rạch Bắp. Trời mưa lất phất, cả đám mặc áo mưa rồi nhanh chóng chạy về thật nhanh.