Mảnh Vỡ Thanh Xuân - Chương 67. Thầy giáo chính trị
Ở trong đây một thời gian, mọi người cũng dẫn quen nề nếp sống. Sinh hoạt cũng trở nên dễ dàng hơn nhiều. Sáng học thao trường hoặc giảng đường, chiều học chính trị gặp nhiều thầy giáo khác nhau. Trong đó có một người đặc biệt được đại đội năm yêu thích. Thầy giáo tròn tròn người cao cao và là người miền Bắc.
Ngay từ lần đầu gặp mặt, thầy mang lại cảm giác vô cùng… nghiêm túc. Đại đội năm học ở giảng đường lầu 4, thầy lết lên tới đã nhễ nhại mồ hôi. Nhìn thầy khó chịu như một người cộc tính và sẵn sàng bắt phạt bất kỳ ai làm trái ý thầy. Vừa gặp thầy, cả lớp đang ồn ào liền im bật đứng lên chào. Thầy ra hiệu cho mọi người ngồi xuống rồi lao mồ hôi trên trán. Lãng Thúy im lặng quan sát, nhìn thầy có lẻ khó nhất trong những thầy chính trị đã từng học vừa qua.
Mọi người đã bày tập sách lên bàn, chờ thầy bật file trình chiếu và ngồi nghe. Nào ngờ người thầy này chẳng lấy gì ra cả, ổng chỉ ngồi xuống lấy ra sắp giấy, một cuốn sổ và một cây viết rồi ngồi thở. Sau đó thầy lại đứng dậy, nhìn mọi người với ánh mắt vô cùng nghiêm túc. Thế nhưng câu đầu tiên thầy vừa thốt ra đã làm cả lớp bật cười nghiêng ngả.
– Người ta bảo không đẻ con gái đời không nể. Tôi được đời nể hẳn hai lần.
Hình tượng nghiêm túc ngay lập tức sụp đổ, cả lớp cười ầm, không khí căng thẳng dường như được xóa bỏ hoàn toàn. Liên tiếp sau đó, có rất nhiều pha “ôn lại” những hiện tượng từng nổi một thời trên mạng xã hội khiến ai cũng bất ngờ. Lãng Thúy thốt lên với Thanh Hằng đang ngồi bên cạnh.
– Ê thầy biết Tokuda luôn kìa, sau thầy nắm bắt tin tức ghê vậy.
Cả lớp đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác. Thầy giảng rất thú vị, không ghi bài nhưng lại vô cùng gần gủi. Gần đến giờ ra chơi, thầy đột nhiên gọi anh bàn đầu lên và nói nhỏ. Không biết thầy nói nhỏ để làm gì mà lát sau thầy cũng nói công khai với mọi người.
Tôi không giàu nhưng có một con Mercedes dựng ở dưới. Nãy có người lên thông báo dời xe ra chỗ khác nên tôi có nhờ một bạn xuống lái đi giúp.
– Cả lớp trầm trồ.
An Diệp nói với Lãng Thúy.
– Thầy giàu vậy.
– Thiệt không vậy, cái anh đó biết lái xe hơi hả. Sao thầy biết mà nhờ hay vậy.
– Ừ, sao thầy biết mà nhờ hay vậy ta.
Lát sau anh đó lên, mọi người tò mò hỏi.
– Ủa mày biết lái xe hơi luôn hả.
Mặt anh ngơ ngác.
– Gì vậy ba.
– Chứ tao nghe thầy nói Mercedes gì mà.
– Gì, xe bình thường má.
Cả lớp cười bò. Thầy vẫn giữ thái độ hiển nhiên như thế. Sau giải lao, cả lớp tiếp tục học. Thông thường học chính trị hay được các thầy cho nghỉ sớm hơn chút, cả lớp sẽ ngồi im lặng tự giải lao, đến đúng giờ mới xuống giảng đường. Cả lớp tập trung lại rồi đi bộ về kí túc. Hôm nay nhóm An Diệp và Lãng Thúy không phải trực nhật. Cô cùng với An Diệp rủ rê nhau đi ra ngoài chỗ trực nhật của nhóm nam. Vĩ Thành đã được gọi đi “công tác” nên không thể đi cùng được.
(Công tác: cũng là một dạng lao động như cuốc đất, nhổ cỏ, khiên súng, khiên đồ đạc)
Chỗ nhóm nam dọn vệ sinh là trước khu hội trường học chính trị. Ở đó còn có sân banh, chỗ dùng để chào cờ và tập thể dục. Cả đám đi vòng quanh, phát hiện chú bình đang nhổ cỏ một mình nên ngồi xuống nhỏ phụ. Chú như người anh cả, mà già cả quá thì cột sống cũng bất ổn. Sau khi dọn dẹp xong, chờ mãi chẳng thấy móng nào quen thuộc thì cả ba quyết định đi ngược trở về. Dọc đường gặp Trí và Nguyên Linh đang quét sân. Cả đám đứng nói chuyện một hồi. Chợt, Lãng Thúy la lên.
– Ê ê nhìn kìa!
Cả đám thắc mắc.
– Hả?
– Gì á.
Từ chỗ giảng đường trước mắt họ, một thầy giáo mặc quân phục đang hì hục đạp xe đạp cong đít lên. Thúy bật cười.
– Sao nhìn giống thầy dạy chính trị hồi nãy quá.
– Hình như ổng đó
– Ủa! Mercedes của thầy là cái xe đạp hả. Nãy thầy nói tao cũng nghi ngi rồi, mắc cười quá vậy.
– Hahahaha.