Mảnh Vỡ Thanh Xuân - Chương 66. Đi trực
Tối tới giờ trực, người trực sớm thì thức chờ tới ca, người chưa thì ngủ. Nhưng cứ đúng giờ đó, hai người cùng ca sẽ đi xuống dưới thay ca cho người trực trước. Trừ cái ca trực đầu tiên là Lãng Thúy thức tới giờ thì mấy con ca còn lại cô đều ngủ, ngủ như chết.
Mỹ Duyên kêu Lãng Thúy dậy, hai đứa mặc thêm đồ quân sự rồi cầm theo điện thoại lần mò đi xuống dưới. Chỗ trực có hai bạn phòng khác cũng đang buồn ngủ lắm. Sau khi giao ca, hai người hai ghế ngồi hai bên cầu thang. Lãng Thúy buồn chán nhìn sang ký túc bên kia, có hai bạn nam cũng đang ngồi trực như vậy.
Mỹ Duyên ngồi nói chuyện, bấm điện thoại, Lãng Thúy ngồi nghe. Được một lúc là cô ngủ mất. Hết giờ trực, lại hai bạn khác xuống thay ca. Sáng hôm đó, trong phòng bắt đầu ồn ào.
Minh Phương ngồi trên giường hỏi.
– Tối tụi bây đi trực có nghe gì hong?
Lãng Thúy thắc mắc.
– Nghe gì là nghe gì mày?
Minh Phương mô tả lại.
– Tao trực ca sau mày, 12 giờ đêm tới 1 giờ á. Nghe như tiếng có ai bước sau dãy mình, tao đi coi thì thấy không có.
Cả phòng thốt lên.
– Trời! Sao mày gan vậy.
Mỹ Duyên lắc đầu.
– Tao không nghe tiếng bước chân, tao chỉ nghe tiếng ếch nhái kêu to lắm.
Lãng Thúy ngơ ngác.
– Có luôn hả?
Mai Phương cười.
– Hai bây có chắc là hai bây trực chung ca không vậy?
Lãng Thúy gật đầu.
– Có! Mà tại tao ngủ á, tao không nghe gì hết.
Mỹ Duyên vẻ mặt đau khổ nói.
– Má, tao như đi trực mình vậy á. Sợ gần chớt.
Lãng Thúy cười. Bên kia An Diệp cũng vậy, cứ ngày nào xuống trực là ngủ. Thế nhưng cũng có mấy chuyện ma mãnh đáng sợ. Cô kể lại.
– Phòng kế bên cũng của công nghệ thực phẩm mà lớp 02. Tụi nó kêu tối á, có ai bên phòng tao cười nghe ghê lắm.
Lãng Thúy trố mắt.
– Gì? Thiệc hả. Tao thấy ngủ ngon lắm mà. Có nghe tiếng ai cười đâu.
– Trời ơi! Tụi bây cách cái cầu thang rồi thì có gì mà nghe.
– Rồi sao nữa?
– Sáng tụi nó sang phòng tao hỏi. Mà tụi tao có nghe đâu.
Lãng Thúy thở dài, hồi mới đầu trước khi đi cô cũng sợ gặp ma này ma nọ, gặp chuyện tâm linh, bị trêu. Nhưng qua mấy tuần đều ngủ ngon lành rồi dần cô cũng quên. Cô trấn an bạn.
– Không có đâu. Chắc tụi nó nghe nhầm á. Chỉ phòng tụi nó nghe thôi mà.
An Diệp gật đầu.