Mảnh Vỡ Thanh Xuân - Chương 26. Có thích đâu
Thế rồi An Diệp lại bắt đầu vào trang cá nhân của anh Chánh xem.
Thấy sáp chảy ra, Lãng Thúy bắt đầu nhất xuống để hong quạt rồi bỏ tinh dầu vào. Xong xuôi cô giục bạn bầy giấy A4 ra chụp hình rồi gửi cho cô Tuyết xem. Trong lúc bâng quơ suy nghĩ, An Diệp thở dài.
– Tưởng đâu kết giao với được đàn anh. Chưa gì đã bị con Hà đẩy đi xa.
– Cũng kỳ ghê, có nhờ đâu mà nhắn tin. Giờ sao mà mày dám nói chuyện hay nhắn tin gì với ổng nữa.
An Diệp thở dài.
– Nhưng mà tao có thích ổng đâu.
– Hả.
Lãng Thúy đang xem hình chụp nến trong điện thoại liền ngước mặt lên. An Diệp khẳng định.
– Đúng mà, tao có thích ổng đâu.
– À đúng rồi, mày chỉ để ý ổng khen ổng có ngoại hình đẹp thôi.
– Tao còn chưa thấy mặt ổng mà lấy gì mà yêu với đương. Vậy mà con Hà nói tao thích ổng với ổng chi không biết.
– Thôi, hết môn thực hành hóa đại cương là hết gặp rồi. Không sao đâu.
– Nghĩ cái tức ghê, tao có thích ổng đâu mà.
– Vậy mà lúc ổng hỏi mày thích ổng hả, mày còn ừ, chả phải mày cũng muốn cua ổng à.
– Không có, nó nói quá. Tối nào về nó cũng nhắn tin kể cho tao nghe về ổng, cái nó nhắn vậy tao cũng ừ luôn. Biết đâu có người yêu thiệc.
– Trời đất ơi, haha.
An Diệp vẫn còn tức lắm. Vốn dĩ chuyện cũng không đến nông nổi mà lại bị đẩy đi xa như vậy.
– Mày còn cười tao nữa.
– Thôi thôi tao không cười.
Lãng Thúy bỏ điện thoại xuống rồi gửi hình cho An Diệp. An Diệp nhận được liền chuyển qua cho cô. Vì khuôn làm nến chỉ có hai khuôn nên giờ họ lại bắt đầu chờ sáp đông mới có thể làm sản phẩm khác. Cả hai ra ngoài đi Gs-25 để mua đồ ăn vặt.
Vừa mới biết được mấy bước đã thấy hai bóng hình quen thuộc. An Diệp xoay xoay ví tiền nói nhỏ với Lãng Thúy.
– Vừa nhắc tào tháo thì tào thới tới. Con này nó linh thiệc.
Lãng Thúy cười. Hình như hai người từ đằng xa cũng thấy được có người quen nên dừng lại. Hoàng Hà thấy cả hai cô bạn cùng lớp đang đi tới thì reo lên.
– Ủa nay cũng lên trường nữa hả.
An Diệp trả lời.
– Tụi tao lên làm nến á. Mày lên trường làm nghiên cứu khoa học hả?
– Đúng rồi. Mà hong có gì để làm nên đang tính đi Gs-25 nè. Tụi mày đi đâu á.
– Tụi tao cũng đi Gs-25.
Thế rồi cả bốn cùng nhau đi chung đường. Vừa đi được mấy bước, cuộc nói chuyện lại quay về chủ đề cả An Diệp và đàn anh. Hoàng Hà cứ như vừa làm được một việc tốt liền vui vẻ hỏi.
– Sao! Chuyện mày với ông Chánh sao rồi. Anh đồng ý làm người yêu mày chưa.
An Diệp chưa kịp trả lời thì Mỹ Duyên đã vô cùng bất ngờ hỏi.
– Gì! Diệp tỏ tình với anh Chánh luôn hả.
Hoàng Hà quay qua vỗ ngực tự hào.
– Nhờ tao đó. Ghê chưa.
– Ghê ghê.
Lãng Thúy thấy An Diệp không nói được liền cắt ngang.
– Nhưng ổng có người yêu rồi hai má ơi.
Cả hai đồng thanh.
– Ủa thiệc hả.
An Diệp gật đầu xác nhận.
– Đúng rồi, ổng có người yêu rồi.
Rồi thuật lại đầu đuôi câu chuyện cho cả hai nghe. An Diệp đánh nhẹ vào vai Hoàng Hà.
– Tại mày á, tao có mượn mày nhắn tin cho ổng đâu.
– Trời! Hong làm vậy sao mày biết ổng có người yêu mà từ bỏ.
– Nhưng mà tao có thích ổng đâu, tao chỉ khen ổng đẹp thôi mà.
– Ủa vậy hả, tao tưởng mày thích mày mới khen ổng đẹp chứ.
– Trời đất ơi, hong lẽ tao khen ai qua đường đẹp là tao cũng thích người ta hả.
– Ai biết đâu! Thôi đừng có sầu, hong có anh này thì vẫn có anh khác mà.
Nghe có ứa gan không, một mối quan hệ bị hỏng nhờ Hà mà Hà còn bắt cảm ơn.
Chẳng mấy chốc cả bốn đã bước vào cửa hàng tiện lợi trong trường, người lấy món này người lấy món kia rồi ra tính tiền chung. Câu chuyện về An Diệp và đàn anh cũng coi như đi vào dĩ vãng. Cuộc nói chuyện nhanh chóng chuyển sang chủ đề nghiên cứu khoa học.
Lãng Thúy vừa đắt chai trà xanh TH lên bàn tính tiền cùng liền quay sang Mỹ Duyên hỏi.
– Nãy đi làm nghiên cứu khoa học vô trường sớm không mà tụi tao không thấy mày.
Mỹ Duyên hỏi lại.
– Mày vào lúc mấy giờ?
– Tao với Diệp vào lúc bảy giờ rưỡi á.
– Tụi tao mới vô hồi tám giờ.
– Đi trễ vậy, tao vô là tao thấy ông Luân làm rồi á. Rồi ổng có nói gì hong.
Hong, ổng kêu từ từ vô cũng được nên tao dậy rồi chạy lên rước Hà rồi mới qua.
Hoàng Hà nghe nhắc đến mình thì quay sang.
– Đúng òi, vô cái thấy hong có gì làm hết nên đi ra mua nước cái gặp tụi bây nè.
– Sao lại không có gì làm? Tao thấy ông Luân bận rộn lắm á. Đi qua đi lại giữa hai phòng suốt.
– Thì vô cái mấy cái đó khó quá ổng không giao cho tụi tao làm được nên có gì làm đâu.
Từ chỗ Gs-25 có thể nhìn sang dãy thực hành, vừa nói xong đã thấy bóng dáng của đàn anh đi vệ sinh rồi quay trở lại phòng thí nghiệm 101. Hoàng Hà chỉ vào đó nói.
– Nhắc ổng chi, ổng kìa. Nãy giờ toàn ngồi trong đó không.
– Tụi bây vào phòng đó chưa.
– Rồi! Ở trỏng toàn mấy cái máy gì mà lạ lắm, nên chỉ ngồi coi thôi. Ổng sợ đụng vào sợ hư đền hong nổi.
– Ổng sợ là đúng rồi đó.