Chiếc Nhẫn Không Có Chủ Nhân - Chương 31
Một khoảnh khắc im lặng trong cửa tiệm lộn xộn. Không chỉ riêng Nhân mà ngay cả Khánh cũng sững sờ. Đứa con mất tích bao nhiêu năm qua của hắn, đứa con trai mà hắn cứ ngỡ là đã không còn trên đời này nữa lại ở ngay bên cạnh hắn.
Bàn tay đang để lên vai Nhân của Linh từ từ bỏ xuống, cô lùi lại một bước. Vẻ mặt cô dường như không tin nổi. Người mình thích suốt ngần ấy năm lại là người có cùng huyết thống với mình. Số phận thật biết trêu đùa con người.
“Ba đang nói gì vậy, sao ông ta có thể là ba ruột của con?” Nhân nhìn Hòa, ánh mắt lộ rõ vẻ không muốn tin.
Hòa bước hẳn vào bên trong tiệm, nói: “Ba biết con rất khó tin nhưng đây là sự thật. Dòng máu con đang chảy trong người chính là dòng máu của ông ta.”
“Con không tin.” Nhân hét lên. Khẩu súng vẫn nằm trong tay cậu và cậu siết chặt nó hơn nữa.
Hòa chậm rãi: “Con đã quên vì sao mẹ con đặt tên con là Thành Nhân rồi ư? Là vì mong muốn con nên người và sống tốt. Nếu hôm nay con nổ súng, bầu trời tương lai của con sẽ trở nên tăm tối, mịt mờ. Những năm tháng tuổi trẻ của con sẽ bị vùi chôn đằng sau song sắt nhà tù và điều quan trọng hơn là phát súng hôm nay sẽ nhấn chìm con vào vũng lầy của sự tội lỗi vì đã giết chết ba ruột của mình. Con là cậu bé hiếu thảo, con sẽ không làm cho mẹ con buồn đâu, đúng không?”
Nhân cảm thấy tim mình như ngừng đập. Khẩu súng mà bàn tay đầy gân guốc của cậu đang cầm một cách khổ sở, hơn bao giờ hết cậu thấy khó sử dụng được nó. Những lời nói của Hòa tác động vào nơi sâu thẳm, yếu mềm nhất trong lồng ngực cậu.
Nhân từ từ buông thõng cánh tay, khẩu súng rơi xuống đất vang lên một âm thanh khô khốc. Cậu cảm thấy tâm hồn điên loạn, tim cậu run lên tê tái khi biết rằng người đàn ông tàn ác kia lại là ba ruột của mình.
“Ba nói dối. Con không tin.” Nhân hét to rồi vụt chạy ra ngoài.
Linh muốn chạy theo Nhân nhưng bị Khánh giữ lại. Hắn bảo đàn em đưa cô ra xe trước còn mình ở lại nói chuyện với Hòa.
“Những gì mày nói là thật chứ?” Khánh hỏi lại cho chắc chắn.
“Tôi gạt anh để làm gì. Nhân là đứa trẻ năm xưa mà anh tìm đủ mọi cách để giành nuôi cho bằng được.” Hòa nói với một giọng trầm.
Khánh gật gù rồi bất thình lình hắn vung tay đấm vào mặt Hòa khiến anh chao đảo rồi ngã xuống. Khánh trợn tròn mắt: “Thì ra mày chính là kẻ bắt cóc con tao. Tao đúng là ngu ngốc khi không nghĩ đến mày. Vốn dĩ tao định để cho mày sống yên ổn sau khi mày ra tù nhưng xem ra mối hiềm khích giữa tao và mày không xóa được nhỉ?”
Hòa lồm cồm bò dậy, ấm ức nói: “Tôi không bắt cóc nó, tôi chỉ mang nó về nuôi. Nếu năm ấy tôi không mang nó đi thì liệu rằng anh có còn được gặp nó trong dáng vẻ thành công như hôm nay? Anh có biết vợ anh đã đánh đập thằng bé như thế nào không? Lúc nó sáu tuổi nhưng nhìn nó như đứa trẻ ba tuổi, cả người gầy còm, chỉ còn da bọc xương, trên người chi chít vết thương. Lúc tôi đến trường học thăm nó, nó tỏ ra sợ hãi vô cùng. Nó nói với tôi rằng nó không muốn sống trong ngôi nhà có mụ phù thủy đó nữa. Anh làm ba kiểu gì vậy? Sao anh có thể vô trách nhiệm đến mức con mình bị bạo hành cũng không biết?”
Khánh cứng miệng nhưng vẫn cố chống chế bằng lý lẽ ‘cùn’ của hắn: “Đó là chuyện gia đình tao, mày không có tư cách xen vào.”
“Bao nhiêu năm trôi qua, tính cách của anh vẫn không hề thay đổi.” Hòa chán nản lắc đầu.
“Điều đó chẳng liên quan gì đến mày cả. Tao sẽ mang thằng Nhân về, mày đừng mơ nghĩ đến việc tiếp tục giữ nó bên mình.”
“Nó lớn rồi, đi hay ở là quyền của nó, tôi sẽ không can thiệp vào.”
Khánh lắc một ngón tay: “Không, không. Mày phải can thiệp vào. Mày nhất định phải thuyết phục nó quay về với tao bởi vì mày chính là người tạo nên bi kịch ngày hôm nay.”
Hòa gắt. “Không đúng. Anh mới là người tạo nên bi kịch. Nếu năm ấy anh tử tế với Diễm, đối xử tốt với cô ấy một chút thì mọi chuyện sẽ không tồi tệ như ngày hôm nay.”
Khánh rống cổ: “Tao không sai. Là do cô ta ngu xuẩn, thứ đàn bà mê tiền, tham lam. Mày phải thuyết phục thằng Nhân trở về bằng không ân oán giữa tao và mày mãi mãi không bao giờ kết thúc.” Nói rồi, hắn bước ra khỏi cửa. Chỉ trong chốc lát, chiếc ô tô từ từ lăn bánh.
Hòa ngồi giữa đống đổ nát, lòng thầm thở dài. Với tính cách của Nhân và với lòng thù ghét của cậu đối với Khánh, sẽ rất khó để cậu đồng ý quay về. Hòa biết rõ điều đó nhưng anh không hối hận khi năm đó mang cậu về nuôi. Nếu hôm nay không nhìn thấy cảnh tượng con trai chĩa mũi súng vào ba ruột thì anh sẽ giữ mãi bí mật này đến lúc lìa đời.
Chân trời chìm vào bóng đêm. Sương mù giăng lối tan vào hư vô. Ban đêm gió thổi thật lạnh. Trên những nhánh cây, ngọn gió ngân vang khúc nhạc cho lá cây khẽ hát rì rào. Trăng tròn như tranh vẽ. Trong bóng đêm thăm thẳm tản mác những ánh sao lung linh.
Nhân bước vô định trên vỉa hè. Trong đầu cậu quẩn quanh những lời nói của ba nuôi mình. Cậu ước gì mình chưa bao giờ được nghe điều đó. Nếu trên thế gian này có thuốc ‘quên’, cậu sẽ uống nó ngay lập tức để quên hết những kí ức ngày hôm nay. Nhưng tiếc rằng, cuộc sống tàn nhẫn và khốc liệt, cậu chỉ có thể đón nhận sự thật một cách miễn cưỡng.
Khi bàn chân dừng lại, cậu nhận ra mình đang đứng trước nhà của Trang. Cậu nhìn lên cửa sổ sáng đèn tầng hai – nơi thoang thoảng mùi hương của dạ yến thảo. Mùi hương nồng nàn, tinh khiết lan tỏa trong đêm gió rét. Trời bắt đầu trở lạnh. Có lẽ mùa đông sắp sang.
Nhân nhắn tin cho Trang, nói rằng cậu đang đứng dưới phòng cô. Một lát, cô bước ra trong bộ đồ ngủ rộng thùng thình, có khoác ngoài chiếc áo ấm dày cộm. Cô mở cổng, tiến đến trước mặt Nhân.
“Sao anh lại đến giờ này? À, em biết rồi, nhớ em phải không?” Trang cười hi hi.
Nét mặt Nhân vô cảm. Cậu không trả lời, vòng tay ôm chầm lấy cô, tựa cằm lên đầu cô cho lòng dịu lại.
Trang cảm thấy cậu hôm nay thật lạ, hẳn cậu có tâm sự. Cô vỗ nhẹ lưng cậu nhưng không hỏi gì, chỉ lặng lẽ ngồi bên cạnh cậu trên chiếc ghế đá bên ngoài cổng rào. Khi nào sẵn sàng, cậu sẽ kể.
Rất lâu sau, Nhân cất giọng trong màn đêm cô quạnh: “Hôm nay anh vừa được nghe từ miệng ba nuôi của anh một tin cực sốc.”
Trang tròn mắt, chờ đợi cậu nói tiếp.
“Ba của Linh cũng chính là ba ruột của anh.”
Trang bất ngờ, nhất thời chưa nói được gì. Hồi lâu, cô mới mấp máy môi: “Vậy… anh với Linh là… anh em?”
“Phải, là anh em cùng cha khác mẹ.” Nhân thở hắt ra một hơi dài.
“Điều này là sự thật sao?”
“Anh cũng không muốn tin.” Nhân khẽ khàng nói tiếp: “Anh là đứa con ngoài giá thú của ông ta, đứa con chào đời trong sự khinh khi của người đời. Cái chết của mẹ anh, nỗi đau của mẹ anh… tất cả đều do ông ta hại.” Cậu siết tay thành nắm đấm. Gân xanh nổi lên trên mu bàn tay cậu cùng ánh mắt vô cùng giận dữ.
Trang chưa bao giờ nhìn thấy Nhân tức giận như lần này. Chắc hẳn sự thật ấy là một cú sốc rất lớn đối với cậu.
Trang mở lòng bàn tay cậu ra, đan tay mình vào trong đó. Cô thì thầm: “Nếu anh cảm thấy chuyện này khó chấp nhận, khó thoải mái thì hãy coi như chưa từng nghe. Anh không cần phải gượng ép chính mình, hãy sống như trước đây anh từng sống. Có hay không người cha đó, anh vẫn sống tốt mà, không phải sao?”
Câu nói của Trang khiến cậu cảm thấy trái tim mình nhẹ hẫng. Đôi mắt u ám, chứa đầy đêm đen và lòng căm phẫn bỗng chốc tan biến. Thay vào đó là ánh nhìn dịu dàng dành cô gái ngồi bên cạnh. Trang nói đúng. Chuyện này chẳng ảnh hưởng gì đến cuộc sống của cậu cả. Cậu sẽ xem nó như mưa bụi thoáng qua.
Lúc bấy giờ ở nhà, Hòa sốt ruột khi Nhân vẫn chưa về. Anh không đoán được những cảm xúc, những suy nghĩ trong đầu cậu khi nghe tin Khánh là ba ruột của mình. Anh đứng trước cửa, nhìn xa xăm nhủ bụng một lát cậu về, anh sẽ thử hỏi xem cậu muốn đi hay ở. Dù cậu lựa chọn thế nào, anh vẫn ủng hộ.
Tuy Nhân vẫn chưa hẳn là người lớn nhưng cậu đang từng bước trưởng thành. Sẽ chẳng còn ai có thể bắt nạt chàng trai dũng cảm ấy thêm một lần nào nữa, như hồi cậu sáu tuổi. Những người cha, người mẹ luôn mong con cái mình có một cuộc sống ấm êm, đủ đầy. Và nơi đô thành náo nhiệt ấy sẽ cho cậu những thứ mà một kẻ nghèo khổ, đói rách như anh không làm được.
Từ ngoài cửa rào, một bóng đen lầm lũi đi vào. Không khó để Hòa nhận ra con trai nuôi mình đã về. Từ lúc đặt chân vào nhà, Nhân không nói lời nào, về chuyện xảy ra ở cửa tiệm.
Trong bữa ăn, ba nuôi cậu hỏi: “Con có muốn quay về sống với ba ruột của con không?”
Bàn tay cầm đũa của Nhân chợt khựng lại, cậu thản nhiên đáp: “Ba là ba của con, đây là nhà của con, con đi đâu chứ?”
Hòa biết Nhân không chấp nhận nổi sự thật nên mới trả lời qua quýt như thế. Anh điềm đạm: “Ba không ngăn cản vì con đã lớn rồi, con có cuộc sống và tự do của riêng con nhưng ba mong con suy nghĩ lại. Con thấy đó nhà mình nghèo, cửa tiệm cũng không còn nữa, ba thì đã lớn tuổi không còn sống được bao lâu. Ba không muốn con sau này phải sống lủi thủi một mình ở đây. Nơi ấy sẽ cho con một cuộc sống tốt hơn.”
Nghe những lời của ba, Nhân từ tốn nói: “Con không thấy mình thiếu thốn bất cứ thứ gì cả. Nhà lầu, xe hơi… con không cần, nếu cần, con sẽ tự kiếm ra tiền và mua chúng. Con không thích những thứ có sẵn. Những thứ tự nhiên đến rồi cũng sẽ có ngày chúng biến mất. Những thứ do chính mình làm ra mới còn mãi. Từ trước tới nay hai cha con mình vẫn sống rất tốt. Chỉ cần bản thân hài lòng thì sẽ hạnh phúc. Ba từng dạy con như thế mà.”
“Tốt lắm, con trai ngoan. Mau ăn đi.” Hòa vỗ vai Nhân, giục. Anh ủng hộ là vì anh tin rằng cậu nhất định sẽ lựa chọn điều đúng đắn cho cuộc đời mình.
Một buổi chiều, Khánh tìm đến nhà Hòa để đón con trai nhưng Hòa bảo rằng cậu không đồng ý quay về.
Khánh nghĩ rằng do Hòa tác động lên Nhân nên cậu mới từ chối. Vì thế, hắn đã bắt anh và đánh đập rất dã man.
Nơi cuối chân trời, quả cầu lửa phát ra vầng hào quang vàng đỏ nhuốm lên cả vạn vật. Gió lặng. Từng cụm mây hồng chất cao như núi, nằm im chẳng buồn trôi.
Nhân lững thững về nhà sau buổi viếng mộ mẹ, cậu gọi mãi mà không thấy ba mình đâu cả. Tiệm kim hoàn bị phá tan tành đành phải đóng cửa tạm thời.
‘Nếu ba không có nhà, vậy thì rốt cuộc ba đã đi đâu?’ Nhân lẩm nhẩm.
Có tiếng bước chân bên ngoài. Ngỡ là ba về, Nhân quay đầu lại với một nụ cười trên môi. Nụ cười chợt tắt khi cậu nhìn thấy người mà mình không muốn gặp.
“Ông tới đây làm gì?” Nhân lạnh lùng hỏi.
Khánh bước qua thềm cửa, nói: “Kìa con trai, sao lại tỏ thái độ đó với ba. Ba tới đây là để đón con về nhà.”
“Tôi không về.” Nhân nói ngay mà chẳng cần suy nghĩ.
“Con đừng vội từ chối ba. Hãy nghĩ kỹ xem nhà của ba lớn gấp hai lần nhà con ở hiện tại mà nơi này dành cho người ở sao? Ẩm thấp, tồi tàn, hôi hám.” Khánh nhìn ngó chung quanh, giọng chê bai.
“Đối với ông đây là nơi ẩm thấp, tồi tàn, hôi hám nhưng với tôi, đây là nơi tôi lớn lên, là nơi nuôi dưỡng tâm hồn tôi qua tháng ngày, là nơi khiến tôi thấu hiểu đạo lý ở đời rằng không phải cứ sống trong giàu sang phú quý là đầy đủ. Xin lỗi, tôi không quen ở nhà cao cửa rộng.” Nhân khoanh tay, hếch mặt lên và nói.
Khánh kiềm chế cơn nóng giận. Hắn hạ mình: “Ba biết là ba đã sai, con có thể bỏ qua cho ba được không?”
Sự hạ thấp bản thân của hắn không làm Nhân xiêu lòng. Cậu ngó lơ.
Thái độ bướng bỉnh của cậu khiến hắn phát điên: “Có phải vì thằng Hòa mà con không chịu về đúng không? Ba nói cho con biết chính hắn là kẻ bắt cóc con đấy, chính hắn đã khiến cho hai cha con ta xa cách suốt mười hai năm qua, khiến con phải sống khổ sở, cơm không đủ ăn, áo không đủ mặc. Con vẫn còn muốn tiếp tục ở lại?”
“Ông im đi. Ba Hòa không bắt cóc tôi, ba mang tôi về nuôi. Có kẻ bắt cóc nào lại nuôi tôi khôn lớn, làm lụng vất vả cho tôi ăn học đến tận ngày hôm nay? Có kẻ bắt cóc nào lại lương thiện, tốt bụng như thế? ‘Kẻ bắt cóc’ đó tốt hơn người cha ruột nhẫn tâm là ông gấp trăm lần.” Nhân mở to cặp mắt phẫn nộ nhìn thẳng vào người đàn ông đứng đối diện mình, không hề tỏ ra sợ hãi.
“Dù như thế nào thì con cũng phải về để nhận lại tổ tiên.”
“Ba tôi là Nguyễn Minh Hòa, tôi là Nguyễn Thành Nhân. Cuộc sống của tôi không liên quan gì đến ông.”
“Được. Ba sẽ có cách khiến con thay đổi suy nghĩ ngay lập tức.” Khánh vỗ tay mấy cái, bọn đàn em của hắn mang Hòa tới, thả phịch anh xuống đất như một bao cát. Trên khuôn mặt sạm nắng, lam lũ xuất hiện nhiều vết bầm. Quần áo anh lấm lem bụi bẩn, cho thấy anh vừa trải qua một trận đánh.
Nhân sửng sốt, muốn chạy tới chỗ ba mình nhưng bị Khánh cản lại. Cậu trừng mắt: “Ba tôi đã lớn tuổi, sao ông lại đánh ông ấy ra nông nỗi này? Sao ông tàn nhẫn quá vậy?”
“Tại vì hắn mà con không chịu về ở với ba.”
“Đó là quyết định của tôi, không liên quan gì đến ba tôi cả.”
“Đến giờ phút này mà con vẫn còn bênh hắn chằm chằm?” Khánh hất đầu. Một tên đàn em thụi vào bụng Hòa một cú đấm khiến anh ôm bụng nằm quằn quại dưới đất.
Hai tên khác giữ chặt hai vai Nhân, không cho cậu tiến lại gần người ba nuôi đáng thương.
“Đừng đánh nữa.” Nhân hét to: “Phải làm thế nào ông mới chịu buông tha cho ba tôi?”
Khánh đợi câu nói này từ nãy tới giờ, cuối cùng cũng được nghe. Hắn cười nham hiểm: “Đơn giản thôi, theo ba về nhà, ba sẽ không can dự vào cuộc sống của hắn nữa. Mạng sống của hắn đang nằm trong tay con đấy.”
Kẻ tiểu nhân luôn có những kế sách đê hèn và Khánh đắc ý khi kế sách của mình thành công.
Suy nghĩ một lát, Nhân thở hắt ra. “Nhưng tôi có một điều kiện.”
“Con nói đi, dù là điều kiện nào ba cũng đồng ý.”
“Hủy bỏ hôn sự của Linh với lão Quốc.”
“Không thành vấn đề, ba sẽ lập tức gọi điện cho lão Quốc ngay.” Sung sướng khi Nhân đồng ý trở về nên mọi điều kiện của cậu, Khánh đều nhận lời. Đối với hắn, việc cậu trở về để nối dõi tông đường quan trọng hơn một nửa cổ phần trong công ty của lão Quốc. Dù sao thì, tài sản nhà hắn không thiếu.
Giống như nhiều năm về trước, Hòa bất lực, chỉ có thể giương mắt nhìn Khánh đem con trai mình đi, càng lúc càng xa. Nhưng anh cũng yên tâm phần nào vì giờ đây cậu đã trưởng thành, cậu đủ tỉnh táo và sáng suốt để chống lại cám dỗ cuộc đời.