Chiếc Nhẫn Không Có Chủ Nhân - Chương 29
Ở một nơi không xa, Linh ngồi dưới bóng mát, nhìn họ và cảm thấy lòng lăn tăn gợn sóng. Những cơn sóng u buồn cứ ngày một dâng cao, cao mãi làm ngập hồn cô.
Đăng ngồi kế bên giúp cô thoa thuốc lên vết thương ở lòng bàn tay. Cậu nhìn theo ánh mắt của cô, thầm thở dài.
“Em biết Nhân thích Trang, đúng chứ?” Đăng lên tiếng hỏi.
“Em biết.” Linh đáp thờ ơ.
“Thế sao em còn tự mình làm khổ mình?”
“Anh thì hiểu cái gì chứ?”
“Ai nói anh không hiểu? Anh hiểu hết bởi vì anh cũng thích đơn phương…” Đăng bỏ lửng câu nói, mà Linh cũng chẳng muốn biết vế sau là gì.
“Vì em thích anh ấy nên em cho anh ấy cái quyền làm tổn thương em.” Linh thỏ thẻ đáp.
Tình yêu vĩnh viễn không mất đi là thứ tình yêu không thể nắm giữ.
Tình yêu vĩnh viễn tồn tại là tình yêu đến từ một phía.
Đăng cũng đang trải qua cảm xúc như vậy chỉ là cậu không biết an ủi Linh thế nào. Bởi ở cái tuổi thanh xuân ngây thơ ấy, khi mọi thứ vẫn còn mơ hồ, con người ta cứ thích lao vào, nhấn chìm chính mình vào biển sâu ái tình bất kể ngày mai ra sao. Những mối tình lơ lửng, không hồi kết. Những cảm xúc nồng nhiệt mà không quá đê mê. Những khoảnh khắc rung động nhỏ bé, giản dị. Tất cả đều là thứ quý giá nhất trong đời, góp phần tạo nên một tuổi trẻ rực rỡ.
Tình yêu đơn phương của Linh cho thấy, giấc mộng không đạt được mới là giấc mộng tuyệt vời nhất.
“Nếu như tim nằm ở bên phải thì sẽ không phải chịu cơn đau. Tai không nghe, mắt không nhìn, miệng không nói, cứ điên điên dại dại mà sống có khi còn tốt hơn.” Linh bộc bạch.
Đăng bác bỏ. “Sai rồi, như vậy chẳng phải là người tàn tật à? Tim cần nằm bên ngực trái để yêu thương, tai cần nghe lời yêu, mắt cần nhìn người yêu, miệng để nói ra lời yêu. Mặc dù không phải mối tình nào cũng trọn vẹn nhưng đó là gia vị của cuộc sống.”
Linh không nghe những gì Đăng nói. Cô đờ người, ánh mắt như vô hồn.
Ở cuối công viên, một nơi không có ánh sáng rọi tới, chỉ có vầng nguyệt trên cao chiếu li ti xuống dưới vạt cỏ những tia sáng mờ mờ.
Trên ghế đá có hai bóng người đang ngồi.
“Anh không biết là em đã thích anh lâu như vậy.” Nhân cất giọng nhẹ tênh, gần như thì thầm.
Linh tự lự: “Nếu Trang không tìm thấy bức ảnh đó thì em sẽ chôn chặt tình cảm này vào sâu đáy tim. Em biết mình chẳng có tư cách gì để nói lên điều này. Nhưng mà em vẫn có điều muốn nói, nếu không nói em sẽ cảm thấy rất khó chịu khi mà giờ đây ai cũng biết chuyện em thích anh.
“Linh à…”
“Đừng ngắt lời em. Bây giờ em đang rất dũng cảm vì thế em sẽ nói ra hết những điều thầm kín trong lòng.” Cô ngừng một chút rồi nói tiếp: “Thời gian chúng ta học chung dưới một mái trường, em thật sự rất vui và cũng đã học hỏi rất rất nhiều điều. Ngày chúng ta bên nhau, nói về những ước mơ, kể cho nhau nghe về những điều ấp ủ từ rất lâu khi chúng ta vẫn còn là những cô cậu học sinh. Ở một khoảnh khắc nào đó, niềm tin của chúng ta bị lung lay bởi vô vàn những điều không thể ngờ đến. Nhưng anh biết mà phải không, em lúc nào cũng hy vọng anh sẽ giữ vững đôi chân, mạnh mẽ bước đi trên con đường mà anh thật sự mong muốn. Nhiều lúc em rất muốn nói ra hết mọi chuyện, em muốn anh biết rằng em đã vất vả như thế nào để theo đuổi anh nhưng dù em có chạy với vận tốc nhanh nhất, em cũng không thể bắt kịp được anh bởi khoảng cách giữa hai chúng ta là một vạn năm ánh sáng.”
Các tòa nhà cao tầng rực rỡ trong ánh sáng nhấp nháy. Trên đường quốc lộ, có một chiếc xe máy phóng nhanh trước khi đèn giao thông kịp chuyển sang màu vàng. Những đám mây trôi đi vội vã trên dải ngân hà màu bạc. Gió, tiếng côn trùng rỉ rả và tiếng lá cây xào xạc, tất cả những tạp âm cùng hòa quyện tạo nên bản hòa tấu du dương trong đêm đầu đông se lạnh. Gió cuốn theo những hạt mưa bay lả lướt dọc con phố im lìm.
Trong công viên có hai con người ngồi lặng lẽ bên nhau. Thời gian như ngưng đọng. Nhân đợi Linh nói xong rồi cậu mới khẽ khàng lên tiếng: “Xin lỗi vì đã lỡ làm cho em thích anh.” Chẳng thể đáp lại tình cảm của Linh, cậu áy náy vô cùng nhưng tình yêu không thể cưỡng cầu. Cậu chỉ đành nói lời xin lỗi.
“Anh không sai. Từ đầu tới cuối đều do em tự nguyện mà. Nếu anh đã tìm thấy tình yêu thuộc về mình, em mong ở nơi ấy sẽ có ánh sáng của những vì sao.”
Linh đứng lên, xoay lưng lại với cậu. Vì cô không muốn cậu nhìn thấy những giọt lệ tràn ra khỏi khóe mi của mình. Nói ra những điều giấu kín, cô thấy lòng nhẹ vơi. Từ vị trí ấy, cô cất bước. Khi ngày hôm qua trở thành chuyện cũ, khi mọi thứ đã trở thành kí ức, cô nhận ra rằng không phải vì quãng thời gian đã từng rực rỡ nên kí ức của cô mới lấp lánh mà vì có một người ở trong những năm tháng đó cô từng rất thích. Vì một chữ ‘thích’ nên mang mọi điều của người đó lấp đầy khoảng trống trong tim để rồi giữa năm tháng vội vã ấy mãi không dứt ra được nhưng lại trở thành vết tích đẹp đẽ nhất trong cuộc đời của cô.
Trên đường về, trời đổ mưa. Tim cô cũng đổ lệ. Ngàn hạt mưa buông xuống, xối xả. Vầng nguyệt bị một lớp mây mù che khuất. Khung cảnh nhuốm màu u ám. Mưa lất phất rơi, những cơn gió dìu dặt thổi những hạt mưa bụi nhỏ li ti bay vào mặt Linh tê tái nhưng cô không có cảm giác lạnh ngoài cơn gió lạnh đang bủa vây trong tim mình. Màu trời xám ngắt như tro. Hai bên vệ đường liễu non xanh mượt phất phơ trước gió. Dưới trời mưa, cây cối dường như cũng vươn mình cao hơn, hoa lá cũng trở nên xanh mướt hơn. Con đường dưới chân không hề ướt át lấm bẩn, mà nước mưa đã khiến cho cát bụi chẳng còn tung bay khiến người đi đường lại càng cảm thấy sảng khoái. Nhưng mưa và gió như những nhát dao sắc nhọn lạnh lẽo cứa vào trái tim cô, đau đến tận xương tủy.
Cô cảm thấy mình tựa như hòn đảo cô độc đang nghẹn ngào còn cậu giống như gió lướt qua mặt biển nơi cô trưởng thành. Chưa kịp mỉm cười, nước mắt đã hoen bờ mi.
Tình yêu đơn phương, chỉ có thể mỉm cười hoặc thương đau. Ngay giờ phút này, em xin trả anh những câu chuyện ngày xưa. Con tim tan vỡ, em sẽ giữ lại cho riêng mình em.
Phố xá sáng rực bởi vô số ngọn đèn neon. Đèn đường nhấp nháy tựa như những vì tinh tú thắp sáng giữa trời đêm. Cô ngỡ mình đang bước trên dải ngân hà lung linh ánh sao và đắm chìm trong muôn ngàn tia sáng huyền bí đó.
Dù cho cơn sóng biển của tuổi trẻ có dữ dội, nhưng con thuyền mang những khát vọng hạnh phúc sẽ đến bến bờ của ngày mai. Cô tin rồi quãng thời gian khó khăn này sẽ chóng qua.
Ánh mặt trời rớt đầy ngoài khung cửa sổ. Mặt đất ngập tràn bóng nắng. Nguyên từ trên lầu bước xuống phòng khách, thấy Linh nằm co ro ngủ trên sofa, cô bèn lay vai Linh: “Sao con lại ngủ ở đây? Sao không lên phòng Trang mà ngủ?”
“Dạ, con…” Linh dụi mắt ấp úng, không biết trả lời thế nào.
“Tối qua con ngủ suốt đêm ở đây sao?”
Linh im lặng, như để trả lời cho câu hỏi của Nguyên.
“Cậu ấy thích ngủ ở sofa là chuyện của cậu ấy, mẹ quan tâm làm gì chứ?” Trang xuất hiện ở chân cầu thang, xẵng giọng.
“Có chuyện gì vậy? Mới sáng sớm mà không khí đã căng thẳng rồi.” Minh bước ra từ phòng ngủ.
Linh áy náy vô cùng khi làm xáo trộn không khí gia đình của Trang, cô lên tiếng: “Con xin lỗi và cũng cảm ơn cô chú đã cho con ở nhờ trong những ngày qua. Bây giờ con xin phép về nhà.”
Linh toan đi thì bị Nguyên nắm cổ tay: “Đợi đã, Linh. Bây giờ con mà về thế nào cũng bị ba con ép kết hôn nữa. Cứ tạm thời ở lại đây, đợi mọi chuyện trôi vào quên lãng hẵng về. Còn nữa…” Nguyên nhìn Trang: “… mẹ thấy giữa hai đứa có khúc mắc gì đó, hãy giải quyết mọi chuyện ổn thỏa đi. Đừng kéo dài, điều này không tốt đâu. Nghe chưa, hai đứa?”
“Dạ.” Cả Trang và Linh cùng lí nhí trả lời.
Mặc dù mẹ dặn thế nhưng Trang vẫn còn giận dỗi, không thèm nhìn mặt Linh. Trong các bữa cơm, hai cô gái đều cắm cúi ăn, vẻ mặt lạnh tanh, bí xị. Ăn xong rồi thì ai làm việc nấy. Trang về phòng còn Linh ra ngoài vườn ngồi xích đu đến khi Trang ngủ say, cô mới vào, nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh. Linh ghét khoảng thời gian tàn nhẫn này, khoảng thời gian mà cô và Trang đều không thể nói với nhau dù chỉ một câu.
Từng ngày trôi qua, không thể chịu nổi sự lặng thinh, Trang mấp máy môi muốn nói nhưng rồi lại thôi. Cả Linh cũng thế, lời nói cứ ngập ngừng nơi bờ môi. Có lẽ ai cũng muốn đối phương lên tiếng trước.
Một đêm trong căn phòng sáng trưng ánh đèn, Trang ôm gối ngóng mắt ra bên ngoài cửa sổ. Ánh trăng nhàn nhạt len qua ô cửa kính. Những ngôi sao như ngàn đom đóm trên thiên đường, toả sáng lung linh. Dạ yến thảo đong đưa ngoài hiên. Cô thở dài lần này là lần thứ năm rồi.
Nguyên bước vào, hỏi: “Con vẫn chưa làm hòa với Linh sao?”
“Tại sao cậu ấy không phải là người bắt chuyện với con trước, con có phải là người sai đâu.” Trang phồng má.
“Vậy có thể nói cho mẹ biết vì chuyện gì mà hai đứa giận nhau không?”
Trang ngập ngừng một chút rồi kể: “Mẹ đã từng trải qua cảm giác bạn thân của mình âm thầm thích bạn trai của mình chưa?”
Nguyên thở hắt ra. “Mẹ biết ngay mà. Hai đứa giận nhau chỉ có thể là vấn đề tình cảm. Trang à, trong tình yêu chúng ta không thể lý giải được trái tim tại sao lại thích người này mà lại không thích người kia. Ngay từ đầu Linh thích Nhân khi con còn chưa xuất hiện trong cuộc đời cậu ấy. Hơn nữa con bé đâu phải là người thứ ba, cố ý xen vào. Trong chuyện này chẳng có ai đúng ai sai, điều quan trọng là sự lựa chọn của Nhân. Con may mắn có được tình yêu của cậu ấy nhưng Linh thì không. Hẳn con bé rất buồn và đau lòng. Con có hiểu cảm giác bị từ chối không? Linh đã mất đi tình yêu, chắc con bé không muốn mất luôn cả tình bạn đâu. Con hiểu mẹ nói chứ. Hãy suy nghĩ đi nhé.” Nguyên rời phòng để Trang một mình trầm tư suy nghĩ.
Sau đó Trang bước xuống giường, mở cửa phòng. Cô bước ra vườn, ngồi kế bên Linh trên chiếc xích đu dưới bầu trời đầy sao. Cả hai vẫn im lặng cho đến khi cất giọng thì Trang và Linh cùng đồng thanh.
“Mình xin lỗi.”
Hai cô gái nhìn nhau rồi bật cười. Rồi Linh nghiêm túc. “Đã có lúc mình nghĩ nếu chuyện không xảy ra thì chúng ta sẽ khoác vai nhau, cười nói vui vẻ một cách tự nhiên chứ không gượng gạo như thế này.”
“Mẹ mình đã nói cho mình hiểu, trong chuyện này chẳng có ai sai cả, chỉ tại định mệnh phũ phàng cho chúng ta cùng thích một người. Mình thật là một con người ích kỷ, làm sao mình có thể không nhận ra cảm giác của cậu. Thích người không thích mình hẳn là rất buồn.” Giọng Trang như thầm thì trong gió đêm.
Linh quay qua chạm phải ánh mắt đầy lệ của Trang. Lần đầu tiên cô trông thấy Trang yếu đuối đến vậy. Linh ôm lấy bờ vai cô bạn: “Trong tình yêu ai cũng ích kỷ mà. Anh ấy đã chọn cậu thì cậu hãy trân trọng, giữ lấy hạnh phúc hiện tại mà cậu đang có. Đừng vì mình mà suy nghĩ nhiều. Mình không sao hết. Con đường chúng ta đi còn dài ở phía trước, biết đâu sau này mình tìm thấy một mối lương duyên khác thì sao.”
Quên đi một kí ức sâu đậm có lẽ rất khó nhưng vì không muốn Trang vì mình mà ray rứt nên cô đã nói dối rằng tình cảm trong cô dành cho Nhân giống như một cơn mưa chóng đến, chóng đi.
“Hãy hứa với mình sau này cậu nhất định phải hạnh phúc.” Trang đưa ngón út ra.
“Đương nhiên rồi, chúng ta rồi sẽ hạnh phúc.” Linh ngoéo tay bạn, cười mỉm.
Thật ra Linh không mong chờ hạnh phúc đến với mình, cô chỉ hy vọng tình bạn giữa mình và Trang sẽ bền chặt và tồn tại mãi mãi như những vì sao luôn nở hằng đêm.
Tam giác tình yêu giữa Nhân, Trang và Linh không ai là người thứ ba. Bởi ngay từ đầu Nhân vốn không hề có cảm giác yêu đương với Linh cho đến khi cậu gặp được tình yêu đích thực của đời mình. Còn Linh chỉ là cô gái yêu thầm, đơn phương lặng lẽ gửi tâm tư nỗi niềm trong từng trang nhật ký. Từng chút một, cô viết về cậu, nét chữ loang cả màu mực. Đó là những giọt nước mắt thiếu dũng khí.
Có ngày cô thích sự tĩnh lặng của bầu trời. Có ngày lại mong mưa gió chẳng ngừng. Trách gió thổi quá nhẹ nhàng chẳng thể cuốn đi hình bóng một người.
Thế giới của em, trời đổ mưa rồi. Em hy vọng thế giới của anh đầy nắng đẹp.
Một buổi chiều se sắt, Hòa đến bệnh viện lấy thuốc. Những đêm trái gió trở trời vết thương cũ lại hành hạ anh.
‘Có lẽ mình sắp chết rồi.’ Hòa luôn nghĩ về điều ấy và không chút sợ hãi. Anh đã được nhìn thấy con trai mình thành tài. Nhân hiện giờ đã có một công việc ổn định, tình yêu cũng viên mãn. Coi như anh đã hoàn thành tâm nguyện của mẹ cậu, dù anh có chết đi cũng không hối tiếc.
Vừa bước ra khỏi quầy thuốc, Hòa nghe ai đó gọi tên mình: “Anh Hòa, là anh phải không?”
Hòa quay đầu nhìn và nhận ra đó là Nam – đồng nghiệp mà anh làm chung ở xưởng kim hoàn Thanh Nguyên ngày trước.
Nam đến thăm mẹ mình. Trong xưởng lúc bấy giờ đã có những người thợ trẻ tuổi tài cao giúp anh san sẻ công việc nên anh mới có thời gian đến chăm nuôi mẹ.
Nam và Hòa ngồi xuống một chiếc ghế đá hàn huyên tâm sự. Cạnh bên họ là một người đàn ông đội mũ lưỡi trai màu đen đang say sưa đọc báo.
“Nghe nói anh đã lấy vợ sinh con rồi hả? Nhân là con trai của anh, đúng không? Thằng bé nhanh nhẹn, tháo vát. Nó có năng khiếu về nghề kim hoàn. Tài năng của nó khiến tôi kinh ngạc.” Nam nói, vẻ mặt như không thể tin nổi.
“Thật ra nó chỉ là con nuôi của tôi thôi.” Hòa cười buồn.
“Cái gì?”
“Chuyện dài lắm, khi nào có thời gian tôi kể cho cậu nghe. Còn bây giờ tôi phải về trông coi cửa tiệm.” Hòa đứng lên thì bị Nam níu lại.
“Đợi đã. Có chuyện này… tôi muốn nói với anh… nếu tôi không nói, tôi sẽ không thể nào sống yên được.”
Nhìn vẻ mặt nghiêm nghị của Nam, Hòa hơi tò mò: “Chính xác thì cậu muốn nói chuyện gì với tôi?”
“Chuyện là…” Nam nhìn quanh xem thử có tay sai của Khánh ở quanh đây không. Khi không thấy ai khả nghi, anh mới cất lời: “Vụ án trộm vàng ở xưởng kim hoàn Thanh Nguyên vào hai mươi mấy năm về trước… thật ra là… tại tôi…”
Người đàn ông đội mũ lưỡi trai ngồi kế bên bỗng dỏng tai lên nghe ngóng.
Hòa kinh ngạc nhìn Nam, chờ đợi anh nói tiếp.
“Đều là lỗi của tôi. Lúc ấy mẹ tôi ngã bệnh, vợ tôi lại sắp sinh trong nhà không còn hột gạo nên tôi… nên tôi đã nhận một số tiền khổng lồ từ Khánh để đổ tội cho anh ăn cắp vàng, để hắn có cơ hội đẩy anh vào tù. Tôi xin lỗi… tôi thật sự không còn cách nào khác. Suốt thời gian qua, không có giây phút nào tôi được thanh thản. Tôi cắn rứt lương tâm và một lần tôi có ý định tố cáo với cảnh sát những việc làm của hắn nhưng hắn đã đe dọa tôi. Hắn dọa sẽ giết chết cả nhà tôi. Anh biết rõ tính cách của Khánh mà phải không? Hắn nói là sẽ làm. Đàn em của hắn luôn rình rập quanh tôi, theo dõi tôi bất kể ngày hay đêm.”