Rời xa em là bão tố - Chương 5: Nỗi sợ trong lòng
Thành Nam ngước mặt lên, bất ngờ khi thấy người vừa xuất hiện chính là Vĩnh Tân. Dáng người cao ráo đầy nam tính của hắn khiến anh nhất thời ngây ra. Do ngược nắng nên anh không nhìn rõ gương mặt hắn, nhưng giọng nói dịu dàng trầm ấm làm anh cảm thấy choáng ngợp:
“Có sao không? Khó chịu ở đâu? Cần đi bệnh viện không?”
Hắn hỏi liền mấy câu mà vẫn không thấy anh trả lời. Chỉ khi giọng nói trong trẻo của Thành Dương vang lên thì anh mới chợt tỉnh ra.
“Ba, ba làm sao vậy? Ba mệt thì mình về nhà đi ba!”
Thành Nam đứng thẳng người dậy, cầm lấy miếng khăn giấy Vĩnh Tân đưa cho:
“Cảm ơn anh.”
Rồi anh quay sang xoa đầu Thành Dương:
“Ba không sao. Con muốn chơi trò gì nữa, ba dẫn con đi.”
Anh vừa dứt lời, Vĩnh Tân bất ngờ bắt lấy cánh tay anh vòng qua bên hông mình:
“Mặt mày tái mét mà còn đi đâu? Để tôi đưa cậu đến ghế đá bên kia ngồi nghỉ ngơi một chút.”
Thành Nam ngây người ra nhìn hắn. Chỉ là hai người xa lạ, số lần gặp nhau đếm trên đầu ngón tay, sao hắn lại mang vẻ mặt lo lắng đến như vậy? Hơn nữa, tư thế vịn eo này thật là kỳ cục. Nhưng nếu đẩy ra, anh chẳng biết có bị xem là bất lịch sự không, đành để yên cho hắn dìu đến ghế đá gần nhất.
Đến ghế đá, Thành Nam cùng Thành Dương ngồi xuống. Dư âm của cơn choáng đầu vẫn còn, anh mệt mỏi ngửa mặt ra sau, bàn tay đặt trên trán, khẽ nhắm mắt, hít thở sâu. Vĩnh Tân thì đi đâu đó, một lúc sau mới quay lại, trên tay là một chai nước suối. Hắn lịch sự mở nắp chai và đưa cho anh:
“Uống một chút, sẽ đỡ hơn.”
Nói rồi, hắn ngồi xuống bên cạnh hai cha con Thành Nam. Tay còn lại cầm que kem đưa cho Thành Dương. Thằng bé đón nhận que kem, vui vẻ cảm ơn.
Thành Nam cầm lấy chai nước, lúng túng nói:
“Thật ngại quá, lại gặp anh trong tình trạng này.”
“Cậu… sợ độ cao?”
Thành Nam nghe hỏi thế, mặt từ trắng chuyển sang đỏ, gật đầu cười gượng:
“Hồi nhỏ tôi từng chơi trò này. Ban đầu vô cùng thích thú, lên đến được nửa đường thì vòng quay bị kẹt, mấy tiếng đồng hồ mới sửa xong. Thế là từ đó tới nay, tôi bỗng mắc chứng sợ độ cao, chỉ lên cao một xíu là thấy chóng mặt, buồn nôn.”
Thành Nam nhớ lại, khi ấy, Thành Chương phải liên tục trấn an mới khiến cho anh bình tĩnh trở lại. Là anh em sinh đôi, nhưng Thành Chương lại khoẻ mạnh và can đảm hơn anh nhiều. Anh thường thay hắn nhận hết lỗi lầm sau những trò nghịch ngợm, bù lại, hắn cũng đã nhiều lần bảo vệ anh khỏi những tai nạn từ trên trời rơi xuống. Nếu hiện giờ mà có mặt của Thành Chương, thế nào hắn cũng sẽ bù lu bù loa lên cho coi. Nghĩ tới đây, anh không ngăn được mỉm cười. Bất chợt, giọng nói của Vĩnh Tân đưa anh trở về thực tại:
“Cậu cười gì thế?”
Anh xấu hổ đáp:
“Không có gì. Tôi chợt nhớ đến một vài kỷ niệm đẹp thời thơ ấu thôi.”
“Vậy thì cậu chỉ cần nhớ tới những ký ức vui vẻ là được rồi.”
“Tôi vẫn luôn cố gắng quên đi cảm giác đáng sợ khi đứng ở một nơi thật cao. Ước mơ của tôi là được đặt chân lên nóc nhà của Đông Dương. Nhưng hiện tại, chỉ ngồi trong vòng quay kia thôi là đã thấy nghẹt thở rồi. Thật là vô dụng.”
Nói rồi, anh quay sang Vĩnh Tân:
“Còn anh? Có thứ gì khiến anh sợ hãi không?”
Vĩnh Tân bị anh hỏi bất ngờ, ngây ra một lát rồi mỉm cười trả lời:
“Không có.”
Thành Nam cười:
“Cũng đúng, không phải ai cũng có nỗi sợ trong lòng. Mà nếu có thì cũng phải ráng vượt qua. Giống như lúc nãy, nếu tôi không chiều lòng cậu nhóc con này thì nó sẽ buồn và thất vọng biết bao nhiêu vì không được lên trên kia. Vì một người nào đó, vượt qua nỗi sợ cũng đáng, đúng không?”
Nói rồi, anh quay sang xoa đầu Thành Dương. Cậu nhóc mím chặt môi, lắc đầu:
“Không đâu! Sao ba không nói cho con biết? Nếu biết ba khó chịu như vậy, con sẽ không đòi lên trên đó…”
“Ba không muốn làm con mất hứng. Nhưng mà hiện tại ba đã không sao rồi, con đừng lo nữa.”
Thành Dương lắc đầu nguầy nguậy, tỏ vẻ giận dỗi vì anh đã giấu nhóc. Anh chỉ còn biết cười xoà ôm nhóc vào lòng vỗ về. Một lúc sau như chợt nhớ ra gì đó, anh hỏi Vĩnh Tân:
“Phải rồi, sao anh lại có mặt tại khu vui chơi, lại đi chỉ có một mình?”
Vĩnh Tân cười nói:
“Khu vui chơi này của gia đình tôi. Từ khi tôi về nước là bận tối mắt tối mũi, hôm nay mới có thời gian đến đây xem qua một chút.”
“Ra là thế.” Thành Nam gật gù: “Thật không ngờ tôi lại quen biết một ông chủ lớn.”
Vĩnh Tân cười:
“Nào có phải lớn lao gì. Toàn bộ đều là của ba tôi, tôi chỉ kế thừa mà thôi.”
“Xem ra chúng ta cũng có điểm chung nhỉ, tương lai đều phải chịu sự sắp đặt của gia đình.”
“Cậu không vui vì điều đó?”
“Không hẳn là không vui. Nhưng đôi khi, tôi cảm thấy mất phương hướng, không biết mình đang sống vì điều gì, có lúc nào nghĩ cho bản thân hay chưa…”
“Đó là khi cậu chưa gặp được thứ khiến cho cậu cố gắng hết mình.”
Thành Nam nhìn cậu nhóc bên cạnh, không nói gì, chỉ nở một nụ cười dịu dàng.
Vĩnh Tân ngẩn ra nhìn anh, đoán là anh đang nghĩ tới người vợ đã khuất của mình nên mới trầm tư. Hắn quên mất rằng anh đã tìm được thứ quan trọng của đời mình rồi.
“Ắt hẳn cậu rất thương con trai của mình.”
Thành Nam mỉm cười:
“Đương nhiên, vì thằng bé, tôi phải cố gắng dành nhiều thời gian cho nó hơn nữa.”
“Khi còn sống, chắc vợ cậu đã rất hạnh phúc vì có một người chồng, người cha biết quan tâm tới vợ con.” Vĩnh Tân nhìn đăm đăm vào anh.
Thành Nam nghe hắn nói câu đó bất giác ngẩn ra một lúc, rồi lại phì cười. Vĩnh Tân khó hiểu hỏi:
“Sao cậu lại cười?”
Chuyện cá nhân, kể ra cũng chẳng hay ho gì, Thành Nam bèn kéo Thành Dương đứng dậy:
“Không có gì. Cũng trễ rồi, tôi phải về thôi. Hẹn gặp anh sau.”
—
Những ngày sau đó, Thành Nam vô cùng bận rộn. Nhiều hợp đồng mới ký kết, gặp gỡ đối tác liên tục khiến anh không phút nào ngơi nghỉ. Thêm nữa, sắp tới hội nghị khách hàng thường niên càng làm anh đầu tắt mặt tối. Đang loay hoay với một mớ hồ sơ hỗn độn trên bàn, điện thoại anh bỗng hiện lên tin nhắn. Là số lạ?
“Chào Thành Nam. Đã lâu không gặp.”
Thành Nam đọc tin nhắn, suy nghĩ mãi không biết là ai. Nhưng anh nào có tâm trí trả lời, bèn ném điện thoại một bên, tiếp tục xử lý mớ công văn chất cao như núi.
Trong đống hồ sơ trình danh sách khách mời, có một cái tên đặc biệt quen thuộc “Lâm Vĩnh Tân – Chủ Tịch tập đoàn Vĩnh Phát”.
Là anh ta? Thật không ngờ anh ta lại kinh doanh nhiều ngành nghề như vậy. Còn trẻ mà kiêm nhiệm nhiều lĩnh vực, chắc hẳn anh ta là người rất giỏi. Đối với những người trẻ tài giỏi, Thành Nam thường rất có cảm tình. Hơn nữa qua hai lần gặp gỡ, anh cảm giác con người này rất tốt. Nghĩ tới đây, anh mỉm cười đặt bút phê duyệt.
Thành Nam phê duyệt danh sách khách mời xong, ngước nhìn đồng hồ, đã hơn bảy giờ tối. Cũng đến lúc về nhà rồi.
Anh vừa đặt chân đến cửa, Thành Dương đã chạy ào ra đón, vừa ôm anh vừa khoe:
“Ba, hôm nay con lại được phiếu bé ngoan nè!”
Thành Nam xoa xoa đầu thằng bé, cười tán thưởng:
“Con trai ba giỏi quá! Đã ăn cơm chưa?”
Anh vừa hỏi dứt câu thì dì Tuyết từ trong đi ra:
“Tôi khuyên thế nào cũng không được, thằng bé nhất quyết đợi cậu về ăn cùng.”
Thành Nam nhìn cậu bé, không những không trách mắng mà còn cười nói:
“Không sao, tôi tắm rửa rồi ăn với nó. Nhưng Dương phải hứa với ba lần sau không được như vậy nữa, nghe chưa?”
Tuy không bị mắng, nhưng Thành Dương biết rằng nếu từ chối thế nào cũng khiến ba không vui, nói bằng giọng ỉu xìu:
“Dạ…”
Buổi tối khi đi ngủ, Thành Nam vẫn giữ thói quen kể chuyện cho Thành Dương nghe, vuốt ve mái tóc đen nhánh của thằng bé:
“Cuối tuần này dì Tuyết xin về quê, con sang ngủ nhà ông bà nội nha. Ba có sự kiện quan trọng, sẽ về rất trễ.”
“Lại nữa sao ba?” Gương mặt nhóc lộ vẻ thất vọng.
“Ba sẽ bù cho con.”
“Không cần đâu ba, ba không phải bù gì cho con. Con không buồn đâu. Lâu lâu gặp ông bà nội cũng vui mà.”
“Con trai ngoan.”
Thành Nam mỉm cười hôn lên trán thằng bé rồi với tay tắt đèn. Hai mắt Thành Dương cũng đã díu lại, nhanh chóng đi vào giấc ngủ.
—
Sau bao ngày chuẩn bị, hội nghị khách hàng cũng đến. Ngày hôm nay, Thành Nam bận rộn trăm bề, phải tiếp rấ nhiều khách mời. Đã thế, mỗi người lại mời anh một ly rượu, dù tửu lượng anh không tồi, nhưng cứ theo đà này, chẳng mấy chốc sẽ đến giới hạn mất thôi.
Hôm nay, Thành Nam mặc một bộ âu phục lịch lãm màu đen, áo sơ mi trắng thẳng thớm, đầu vuốt keo sáng loáng. Gương mặt anh tuấn thoắt đỏ thoắt trắng vì rượu càng làm anh trở nên cực kỳ thu hút ánh nhìn của mọi người. Ai chẳng biết anh tuổi trẻ tài cao, lại còn độc thân, dáng người siêu mẫu, gương mặt sáng sủa, nụ cười hút hồn khiến các bà các cô mê mệt.
Mặc dù anh luôn tỏ ra thân thiện với mọi người, nhưng rõ ràng từ bên trong con người anh luôn toát ra một vẻ xa cách khó hiểu. Ánh mắt anh đối với phụ nữ, đặc biệt là phụ nữ đẹp hầu như là cả một trời thờ ơ lãnh đạm. Người thì nói do anh chỉ một lòng một dạ với người vợ quá cố. Người thì nói thực ra anh không yêu vợ, anh thích đàn ông.
Vĩnh Tân nghe các bà các cô đứng bàn tán khí thế về vị chủ nhân của bữa tiệc kia, khoé môi hiện lên một nụ cười. Đến khi gần tàn tiệc, hắn mới chủ động tiến lại gần anh.
Thành Nam vẫn đang lo tiễn các vị khách cuối cùng, chưa để ý đến sự có mặt của hắn. Đến khi bên cạnh vang lên một giọng nói quen thuộc, anh mới chợt quay sang.
“Không ngại để tôi mời cậu một ly chứ?”
Lúc này, Thành Nam mới nhận ra người vừa cất giọng là Vĩnh Tân. Anh mỉm cười thật tươi, tay nâng ly:
“Sao lại không. Tôi còn nhớ đã hứa mời rượu anh, đúng không?”
Vĩnh Tân bị nụ cười tươi như hoa của anh làm bất ngờ, cũng nâng ly, chất lỏng đỏ sẫm chuyển động như sóng lượn trong chiếc ly thủy tinh. Vĩnh Tân nhấp một ngụm rượu, rồi đáp:
“Đúng rồi. Nhưng không phải hôm nay. Cậu sắp say quên cả lối về rồi, làm sao có thể đọ lại tôi?”
“Anh nhầm rồi, tôi được mệnh danh ngàn ly không say. Nếu anh muốn đọ với tôi ngay bây giờ, thì tôi cũng không từ chối.”
Rồi như chợt nhớ ra điều gì, Thành Nam hỏi:
“Phải rồi, sao ban nãy lúc đón khách tôi không thấy anh nhỉ?”
“Thật ngại quá, tôi tới trễ. Lúc đến nơi thì cậu đang phát biểu.”
Thành Nam gật gù.
“Ra là vậy.”
Đến lúc này, vị khách cuối cùng của cũng đã về. Trong sảnh nhà hàng chỉ còn hai người bọn anh. Thành Nam thoạt nhìn có vẻ như không say, nhưng bước chân cũng đã bắt đầu loạng choạng. Vĩnh Tân vội đỡ lấy anh:
“Tôi đưa cậu về.”