Thiêu thân - Chương 5: Thiêu Thân
Thỉnh thoảng tôi có gặp Vĩnh Du trên đường. Chúng tôi lướt qua nhau như hai người xa lạ. Bộ đồ con trai đã làm cho cậu ra dáng nam nhi hẳn. Mặc dù cậu vẫn nhỏ nhắn, vẫn rất xinh đẹp, đẹp không thua gì lúc nhỏ, và cũng chả kém “Hạ Du”. Nhiều lúc tôi thấy mình như gã điên, cứ ngỡ Hạ Du và Vĩnh Du là hai người riêng biệt. Tôi nhớ Hạ Du bao nhiêu thì lại càng hận Vĩnh Du bấy nhiêu. Rốt cục tôi yêu ai, hận ai? Hạ Du? Vĩnh Du? Chẳng phải họ cùng một thân xác, cùng một tâm hồn hay sao? Tôi còn lo sợ điều gì nữa?
“Anh à! Anh còn nhớ lần trước em nói em gặp anh Du không? Mẹ nói ảnh đang ở khu phố bên cạnh, anh qua bển đưa cho ảnh cái này. Quà mẹ gửi cho ảnh đó. Địa chỉ nè.”
Tôi cầm tờ giấy trên tay. Chả biết làm gì với nó. Tôi vò nát rồi lại mở nó ra không biết bao nhiêu lần.
Khu nhà trọ nằm khá sâu trong hẻm. Tôi đi gần cả buổi mới lần ra địa chỉ nhà Du. Khi đứng trước cổng, tôi còn không biết mình đang muốn làm gì.
Rồi tôi nghe có tiếng la trong nhà. Một người phụ nữ chạy ra, vẻ mặt lo lắng. Bà ta mừng rỡ khi thấy tôi, níu tay tôi lôi vào nhà.
Tôi hốt hoảng nhìn người nằm trên sàn. Gương mặt em trắng bệch không còn hột máu, đôi mắt nhắm nghiền. Tôi hốt hoảng bế em dậy. Người em nóng quá! Cũng giống như đêm hôm trước, em ngất đi trong tay tôi. Nhưng lần này có vẻ nghiêm trọng hơn, mạch đập yếu đến nỗi không thể nghe thấy. Tôi nhanh chóng đưa em đến bệnh viện. Em không được quyền chết! Em phải sống để gánh chịu hình phạt mà tôi dành cho em!
Em tỉnh dậy, đôi mắt mơ hồ nhìn ra ngoài cửa sổ, lướt nhanh lên trần nhà trắng toát rồi khựng lại nơi tôi ngồi. Dường như em đang rất ngạc nhiên khi nhìn thấy tôi. Em vội quay mặt đi. Tôi nhìn em một lúc lâu rồi nói:
“Em bị ngất, tình trạng nguy kịch lắm. Giờ thì không sao rồi. Vết thương vẫn còn hành hạ em nhiều đến vậy sao?”
Em không nói gì, chỉ khẽ gật đầu. Bỗng dưng tôi thấy thương em vô cùng. Dù em đã lừa dối tôi hai năm trời, nhưng tôi có cớ gì để từ bỏ tình yêu này?
“Trên thế gian này có rất nhiều người tốt, tại sao em lại yêu anh?”
Em khẽ mỉm cười, không trả lồi tôi, rồi khép mắt lại. Giấc ngủ đến rất nhanh. Nhìn em thở đều đặn, nét mặt hồng hào trở lại lòng tôi chợt thấy nhẹ nhõm.
Từ khi sinh ra và lớn lên, đàn ông chúng tôi đều nhận thức được rằng nữ giới là đối tượng để yêu. Chúng tôi phải yêu phụ nữ, phải lấy phụ nữ và phải cùng họ sinh con, đẻ cái. Đó dường như đã là điều hiển nhiên. Một con đường đã được vạch sẵn. Một con đường mà bất cứ ai cũng phải bước lên nó. Những tưởng tôi cũng sẽ bước tiếp con đường đó thì giờ đây tôi đang bị lung lay. Tôi muốn rẽ sang một hướng khác. Một hướng đi đầy chông gai. Một hướng đi mà biết chắc rằng sẽ không thể nào có hạnh phúc trọn vẹn.
Người ta có quyền mưu cầu hạnh phúc, nhưng có hạnh phúc hay không khi tình yêu đã bị ngăn cách bởi rào cản xã hội? Họ đâu có quyền hành gì lớn lao? Họ chỉ là con rối trong tay tạo hoá.
Suốt những ngày Vĩnh Du nằm viện, tôi lúc nào cũng túc trực bên em. Em có vẻ vui, nhưng cũng không dám bộc lộ niềm vui ấy. Có lẽ, em sợ mình bị ảo tưởng, sợ sự dịu dàng ân cần của tôi chỉ là lòng thương hại chăng?
Nhưng tôi biết tình cảm của mình. Nó đan xen giữa yêu, hận và sợ hãi. Nó vừa muốn cùng em ân ái, vừa ghê sợ cái cơ thể có những cơ quan, bộ phận giống hệt mình.
Cuối cùng thì sự khát khao có được em đã chiến thắng cái gọi là “ghê sợ” trong tôi. Tôi cúi người xuống, ôm em thật chặt. Tôi không biết vẻ mặt của em lúc đó thế nào. Nhưng tôi muốn yêu em.
“Em là của tôi. Dù em có là nam hay nữ thì tôi cũng sẽ bất chấp. Tôi yêu em.”
Những ngày sau đó, chúng tôi lao vào nhau như những con thiêu thân. Những con thiêu thân tưởng lầm lửa là mặt trời nên liều mình lao vào lửa để tìm kiếm ánh sáng. Chúng không hề biết cái nóng hàng ngàn độ C sắp sửa thiêu đốt mình thành tro bụi. Chúng tôi thì khác. Chúng tôi biết tình yêu của mình chính là lửa. Chúng tôi tình nguyện chết trong ngọn lửa ấy, không cần phải nép mình chờ ánh bình minh ló dạng. Vì vốn dĩ ánh bình minh chúng tôi luôn khao khát không bao giờ có. Chúng tôi mãi mãi yêu nhau trong bóng tối.
“Anh không sao chứ?”
Em đặt tay lên trán tôi, vẻ mặt lo lắng. Tôi mỉm cười nắm chặt tay em. Em có biết rằng sau mỗi lần làm chuyện ấy, cảm giác buồn nôn lại trỗi dậy không? Cảm giác ấy làm tôi phát bệnh. Tình yêu của tôi chỉ tới đó hay sao? Rốt cục tôi chỉ như mọi người, vẫn không thể từ bỏ những chuẩn mực đáng nguyền rủa của cái thế giới này?
Một sáng đầu thu, tôi thức dậy và không thấy em bên cạnh. Đã từ rất lâu tôi không có lại cảm giác đó, cảm giác trống vắng khi thiếu người mình yêu thương. Linh cảm có điều không lành, tôi vội vàng tìm kiếm khắp nhà, nhưng chẳng thấy bóng dáng em đâu cả. Đến khi bình tĩnh lại, tôi mới nhìn thấy một tờ giấy được đặt ngay ngắn trên bàn với nét chữ quen thuộc.
“Anh từng nói, trò chơi thì chẳng bao giờ thành hiện thực. Em đã chơi một trò chơi khá lâu rồi. Em nghĩ rằng đã đến lúc em thoát ra khỏi nó. Em không thể nhìn anh mỗi lúc một tiều tụy. Anh đừng cố tìm kiếm hình bóng của Hạ Du trong em nữa. Em sẽ trả lại cho anh tự do.”
Tôi vò nát tờ giấy, lao ra khỏi nhà, chạy như điên về phía con đường trước mặt. Tôi phải đi đâu? Đi đâu để tìm được em? Tôi phải làm gì? Làm gì để em biết rằng người tôi yêu chỉ có mình em? Tôi không cần biết Hạ Du là ai! Tôi chỉ cần em!
“Đừng hỏi vì sao em yêu anh. Em sẽ chẳng có câu trả lời đâu. Vì từ lúc gặp anh, cảm giác yêu đã nằm sâu trong tiềm thức. Đừng hỏi rằng em yêu anh đến nhường nào. Em cũng không thể trả lời đâu. Vì em sợ lời nói sẽ không diễn đạt được hết nỗi lòng mình. Tình yêu của em…Anh có thể cảm nhận được không?”
Đôi chân tôi mỏi mệt kiếm tìm một bóng hình. Tôi quay về quê nhà, nơi Du từng ở đó. Mẹ của Du nói em đã chết rồi. Bức di ảnh dựng ngay ngắn trên bàn thờ làm tôi gục ngã. Nhưng tôi không tin! Tôi không tin em vì tôi mà chết. Tôi không tin mình làm em phải chết. Tôi sẽ tìm em, mãi mãi tìm em.
Tôi sẽ là con thiêu thân, sẽ đi tìm mặt trời của riêng mình. Dù cho bình minh không bao giờ ló dạng, dù cho phía trước chỉ còn lại ánh lửa…
Tôi sẽ…