Thiêu thân - Chương 3: Lộ Tẩy
Tôi mân mê hộp quà trên tay. Bên trong đó là chiếc váy màu xanh lam tao nhã mà tôi đã chọn cả ngày hôm qua để dành tặng Hạ Du. Chỉ cần nghĩ tới việc sắp nhìn thấy nụ cười của em thì mọi lo lắng, phiền muộn trong tôi đều tan đi mất.
Vẫn chọn góc ngồi quen thuộc nơi quán cà phê, tôi hướng mắt ra cửa, chờ đợi em bước vào.
Nhưng thật là lạ.
Nửa giờ trôi qua.
Một giờ trôi qua.
Rồi hai giờ…
Hạ Du vẫn chưa đến.
Trời tự dưng đổ mưa. Mưa như thể đây là cơn mưa cuối cùng của mùa hạ. To và dai dẳng.
Tôi bắt đầu lo lắng, hai tay siết chặt vào nhau. Hay là em có chuyện gì? Trời mưa như thế, có khi nào em gặp tai nạn rồi không?
Nghĩ rồi tôi đứng bật dậy, bước nhanh ra khỏi quán. Tôi phải đi tìm em!
Thế nhưng… trên môi tôi lại nở một nụ cười cay đắng. Tôi làm gì biết em ở đâu mà tìm? Em thậm chí còn không cho tôi địa chỉ nhà.
Nhưng may quá! Em đây rồi! Phía bên kia con đường.
“Em gặp chuyện gì à? Sao không nhắn tin cho anh?”
Em nhìn tôi, cười buồn bã, đưa quyển sổ với những con chữ nhoè đi vì nước lên:
“Em… có chuyện muốn nói với anh…”
Vừa dứt câu, em lả đi trong vòng tay tôi. Tôi hốt hoảng bế em dậy, gọi taxi đưa em về nhà mình.
Tôi đặt em lên giường. Cả người em ướt sũng nước mưa. Đôi mắt nhắm nghiền mệt mỏi. Em đang ở rất gần. Người em ướt đẫm và nóng ran. Tôi cởi từng chiếc nút áo để thay đồ mới cho em…
“Đã bảo đừng lẽo đẽo theo tao nữa! Lì quá đi!” Cậu bé quát to, xô mạnh nhóc xuống con đường nhão nhoẹt sau cơn mưa.
Mặc kệ cậu có xua đuổi, nhóc vẫn bám theo cậu. Nhóc càng bám, cậu càng tránh xa. Bàn tay cậu đẩy mạnh đúng lúc chiếc xe tải trờ đến. Nó hất văng nhóc một khoảng khá dài. Cậu hốt hoảng nhìn máu từ từ chảy nơi bả vai. Cậu sợ quá, chỉ biết đứng chôn chân tại chỗ, run rẫy nhìn nhóc lịm dần, lịm dần…
Vết sẹo nơi bả vai… Tại sao em lại có nó?
Và tại sao…
Trước mắt tôi, em không phải là em nữa.
Em là ai?
Em không phải Hạ Du của tôi!
Em không phải là người con gái bấy lâu tôi yêu say đắm.
Người nằm đó… là ai?
Em tỉnh dậy, giật mình khi thấy tôi ngồi thu lu trong bóng tối như một hồn ma. Em lấy tay sờ soạng khắp thân thể mình. Mặt em biến sắc. Tôi chờ em giải thích. Nhưng em chỉ run run ôm lấy cổ mình.
“Hạ Du đâu? Cậu là ai? Tại sao lại ăn mặc giống Hạ Du để lừa tôi? Nói!!”
“Người lạ” bước xuống giường, tiến lại gần tôi. Vẻ mặt em đau đớn như sắp khóc. Nhưng tôi lại hành động như mấy năm về trước, đẩy em ra xa. Em ngã nhào xuống nền gạch, vẫn không nói một lời nào.
Tôi thật ngốc khi không nhận ra em chính là Vĩnh Du. Tại sao tôi không nhận ra từ đầu? Hạ Du ư? Nực cười! Hạ là tên tôi. Vậy mà tôi không mảy may nghi ngờ lao vào yêu em như một gã khờ. Em lừa tôi! Em đã lừa tôi!!
Em ngồi đó, nhìn tôi, không khóc, nhưng ánh mắt chứa đầy hoang mang, lo sợ. Em mấp máy môi một cách khó nhọc. Cuối cùng em cũng thốt ra thành tiếng, giọng nói ồ ồ của một gã đàn ông trong thân xác xinh đẹp:
“Em xin lỗi… em xin lỗi… xin lỗi… xin lỗi…”
Tiếng xin lỗi liên tục phát ra từ miệng em. Nó nhỏ dần, nhỏ dần rồi im bặt vì bị cắt ngang bởi tiếng quát của tôi:
“Thôi đi!!”
Tôi vung tay thật mạnh:
“Tôi chỉ cần một lời giải thích! Hãy nói rằng em không phải Hạ Du! Hãy nói rằng Hạ Du đang ở một nơi nào đó rất xa. Hãy nói đi!!”
“Em xin lỗi! Hạ Du là em. Em cũng chính là Vĩnh Du. Hôm qua… em đã định nói với anh tất cả, mong anh tha thứ. Nhưng ai ngờ…”
“Tha thứ!? Lừa dối tôi rồi lại bảo tôi tha thứ! Rốt cuộc tôi là cái gì? Là thằng ngốc ư? Bấy lâu nay tôi đã yêu ai? Đã yêu một người con gái tên Hạ Du. Và giờ đây, cô ấy biến thành một gã đàn ông, một gã đàn ông! Sao tôi lại ngốc nghếch như vậy chứ? Thật kinh tởm!”
Tôi quẳng vào người em chiếc váy màu trời mà tôi đã từng nghĩ là sẽ rất hợp với Hạ Du, lạnh lùng bắt em mặc vào. Em ngoan ngoãn làm theo, ánh mắt buồn vời vợi. Ngay khi chiếc váy được mặc vừa vặn trên người Du, tôi vồ lấy em như con hổ bắt được mồi. Em không chống cự. Nhưng tôi cảm nhận được cả người em run lên bần bật. Em đứng im, hứng chịu sự trừng phạt của tôi dành cho em.
Phải!
Em có tội!
Em đáng bị giày vò!
Tôi đè em xuống nền gạch lạnh giá. Một tay bứt từng cái nút áo, một tay sờ soạng khắp người em. Sau khi hàng nút bị bứt sạch, tôi mạnh bạo xé toạc áo em ra.
Em nằm yên trên sàn, mắt nhắm nghiền chờ đợi nụ hôn của tôi. Tôi ngừng lại, ngắm nhìn em. Tay mơn man trên da thịt trắng mịn. Mắt chú mục vào đôi môi xinh xắn đang mím chặt. Tôi cúi xuống, hôn ngấu nghiến vào đôi môi đó. Đôi môi mà tôi đã thèm khát biết bao lần. Hôn điên cuồng, cho đến khi môi em bật máu tôi mới chịu buông tha.
Một tia chớp lóe lên trong màn đêm. Khuôn mặt em sáng bừng trong ánh chớp. Người nằm đó, bên cạnh tôi, thật xinh đẹp. Những đường nét trên gương mặt thanh tú như kích thích từng tế bào trong tôi. Đêm nay, tôi muốn nuốt trọn lấy em.
Tôi yêu em!
Tôi hận em!
Nhưng rồi… ngay lúc tôi sắp sửa có được trọn vẹn con người của em thì một cảm giác buồn nôn ập tới.
Tôi dừng lại, chạy vào toilet nôn thốc nôn tháo. Tôi điên rồi!
Em rất đẹp! Chưa bao giờ tôi thấy em đẹp như vậy. Chưa bao giờ tôi thấy yêu em đến vậy! Nhưng em đã phản bội tôi. Em là đàn ông! Tôi không thể!
Đến khi tôi quay lại, em vẫn còn nằm trên sàn nhà, chờ đợi.
“Về đi! Đừng bao giờ quay lại nữa!” Tôi thốt nên những lời cuối cùng.
Ngoài trời lại mưa dai dẳng.
Vĩnh Du đã rời khỏi.
Chỉ còn tôi…
Rối bời.