Tổng tài, vợ ngài là hacker ngầm - Chương 95: Không cần phải nhường tôi
Đội đối thủ nhìn thấy màn này, cho rằng đồng đội của mình đang nhường đối phương thì hét lên:
“Không cần nhường cô ta, đánh đi.”
“Lên chiến trường không thể nhường nhịn như vậy được, cô ta sẽ xem thường chúng ta cho mà xem.”
“Đánh tiếp đi.”
Nhưng chỉ anh ta hiểu, không phải anh ta nhường, mà căn bản anh ta không có cơ hội nào để có thể đụng đến đối thủ, đúng là có chút chủ quan, nhưng hai cú đánh liên tiếp của cô đã làm anh đau điếng người, lưng và đùi như muốn nứt ra.
Thấy mọi người không ngừng kêu van, anh ta cố hết sức đứng dậy. Hạ An nói:
“Sao vậy, không phải là anh đang nhường tôi đấy chứ? Đánh nhau một trận sòng phẳng đi, không cần nhường tôi ….”
Chưa nói xong thì anh ta lại lao vào cô.
Lần này anh ta thận trọng hơn, không hấp tấp như lúc nãy nữa.
Hạ An không tiến công mà tập trung phòng thủ.
Thấy cô cứ lùi dần, đội đối thủ lại mỉa mai:
“Tôi nói mà, chẳng qua là anh Toàn nhường nhịn một chút thôi, thế mà cứ tưởng là mình giỏi lắm cơ.”
“Đúng vậy, cô ta liên tục lùi rồi, nãy giờ còn không tung ra được một cú đấm nào.”
“Giờ có khi cô ta đang run lẩy bẩy trên đó.”
Những lời bàn tán này Trần Thanh Tú đều nghe hết, anh cũng đang thầm cầu nguyện cô sẽ không thua quá thảm. Chỉ có Quốc Trường mới biết, chiến thuật lùi một bước để tiến hai bước của Hạ An, chẳng qua là cô đang lùi xuống phòng thủ, chờ thời cơ mới vực dậy, cô gái này ngay từ đầu đã không phải người bình thường rồi. Đặc biệt là xuất thân của cô, so với anh, cô còn cao quý hơn nhiều. Những người ngoài kia không biết, cứ nghĩ anh rất cao quý, nhưng so với cô thì không đáng gì cả, một thiên kim tiểu thư chính hiệu nức tiếng thủ đô, vì không muốn sống dưới cái bóng của bố mẹ mới nam tiến lập nghiệp, nói đúng hơn là dạo chơi.
Cũng chính vì quá cao quý, nên gia cảnh của cô được bảo mật hoàn toàn, cho dù Trần Thanh Phong cũng không thể điều tra nổi.
Nhận thấy Văn Toàn có triệu chứng hụt hơi, là thời cơ đến, Hạ An dừng phòng thủ lại, bắt đầu triển khai chiêu thức phản công. Cuối cùng kết thúc bằng một cú đấm như xé gió vào bụng Văn Toàn, làm anh ta bay ra vài mét, ngã xuống đất trong sự ngỡ ngàng của mọi người.
Trần Thanh Tú thở phào nhẹ nhõm, và trong đầu anh đang lên một kế hoạch bái sư.
Hai cô gái sau cùng cũng được Hạ An xử lý nhẹ nhàng, lúc này mọi người nhìn cô với con mắt khác, không dám thái độ khinh thường như trước nữa. Chỉ nghĩ đến việc cô bực mình, khuyến mãi cho mỗi người một quả đấm, cũng đủ để bọn họ ôm ăn cháo vài tháng rồi.
Vậy là kết thúc buổi sáng, và đội kia chiều nay nhận lấy trách nhiệm lớn lao là dọn trại heo của đơn vị.
“Bây giờ chúng ta sẽ đến với môn tập luyện tiếp theo đó là phơi nắng. Tiểu đội di chuyển đến sân bóng chuyền phía ngoài.”
Mười một giờ trưa, đứng phơi nắng một tiếng giữa sân bê tông, không phải đang hành con nhà người ta đến chết sao?
Cho đến mười hai giờ thì mặt ai nấy đều đỏ bừng lên, một vài người còn bị choáng váng. Một giọng nói mong đợi vang lên:
“Được rồi, toàn đội nghỉ trưa.”
Một giờ chiều, cả đội lại bị lôi cổ ra phơi nắng hai tiếng, mọi người thật sự suy nghĩ mình đến đây có phải là một quyết định sai lầm không?
Sau khi phơi nắng, lại bắt xuống hồ bơi, nhưng thật may mắn cái hồ bơi hôm nay sạch sẽ hơn hôm qua nhiều.
Đêm hôm đó, có sáu người bị sốt cao do sức đề kháng quá yếu, được đưa đến phòng y tế trong đêm, trong đó có ba nữ gồm Hạ An, Thay Vy và Tuệ Tâm. Trong phòng chỉ còn lại duy nhất Ngọc Tú còn chống cự được.
Sáu người phải truyền dịch cả đêm, đến sáng sớm hôm sau chỉ còn lại Hạ An và Thanh Vy còn chưa dậy được, còn bốn người còn lại đã có thể quay lại phòng mình.
Quốc Trường và Trần Thanh Tú biết tin Hạ An chưa đỡ thì chạy đến phòng y tế, trên tay cô đang bị cắm kim chuyền, đầu thì vẫn nóng hổi, không có dấu hiệu đỡ chút nào, buộc phải chuyển đến bệnh viện, còn Thanh Vy đỡ hơn nên được cho ở lại theo dõi tại đơn vị.
Quốc Trường vì còn phải huấn luyện không thể đi cùng cô đến bệnh viện, Trần Thanh Tú càng không, chỉ có một quân y đi theo cô, cho nên Quốc Trường phải ngay lập tức gọi điện cho Trần Thanh Phong.
Trong phòng họp của tập đoàn Phong Trần, tất cả giám đốc các ban ngành, thành viên hội đồng quản trị đang ngồi nghe tuyên bố tổng giám đốc điều hành mới của tập đoàn và bàn bạc đề án chiến lược phát triển của tập đoàn trong nửa năm sau.
Trần Thanh Phong phát biểu:
“Như đã được thông báo từ trước, hôm nay tôi chính thức từ chức, và chiếc ghế tổng giám đốc điều hành sẽ được em gái tôi Trần Diệp Chi đảm nhận.”
Toàn thể các vị ngồi đây đều không ý kiến gì, bởi vì riêng hai anh em Trần Diệp Chi và Trần Thanh Phong đã nắm giữ sáu mươi phần trăm cổ phần tập đoàn, còn hai mươi phần trăm do Trần Thanh Tú đứng tên cũng đang ở trên tay của Trần Thanh Phong, cho nên buổi họp hôm nay chỉ mang tính chất thông báo thôi.