Chuyện tình trai nhà Đoạ - Truyện 4: Về nhà (3)
Về tới nhà, anh cởi bỏ áo khoác quăng trên ghế rồi một mạch đi vào phòng ngủ. Cái giường vì bị anh nằm lên một cách thô bạo mà kêu lên bất bình. Cậu nhìn một loạt hành động của anh mà cười thầm, cũng không đi hỏi xem anh xảy ra chuyện gì mà chỉ nhàn nhã về phòng thay đồ.
Anh nằm trên giường một lúc lâu cũng không thấy cậu vào hỏi han gì trong lòng có chút bực bội. Bỗng nhiên điện thoại anh reo lên từng hồi, vốn dĩ đầu óc đang mơ màng thì bị đánh thức, anh với tay nhấn nghe, đầu dây bên kia đã vội truyền đến âm thanh trước khi câu nói của anh kịp thốt ra:
“Mẹ nghe con Loan bảo con hình như không muốn gặp nó? Con có không vui thì cũng nên cho mẹ chút mặt mũi chứ.”
“Mẹ à, con cũng không phải không muốn gặp cổ, chỉ là hôm qua ngủ trễ nên có chút mất tập trung thôi.”, anh uể oải trả lời.
“Vậy hả, vậy con nghỉ ngơi thật tốt đi. Cuối tuần sau hẹn gặp lại cũng được ha.”, mẹ anh vội vàng nói, cứ như bà sợ anh sẽ không chịu mối này vậy.
“Mẹ. Con không lấy vợ. Dù có gặp bao nhiêu lần cũng vậy thôi.”, anh có chút bực bội. Đã bỏ mặc anh bao nhiêu năm qua thì sao không kệ xác anh luôn đi, cớ gì cứ tìm đến anh mà quản này nọ chứ.
Thực sự lúc này đầu óc anh rối bời, chợt nhớ lại lúc nãy nhìn thấy cậu thân mật với người khác, chỉ như vậy thôi mà trong lòng đã khó chịu lắm rồi. Bây giờ còn nghe mẹ nói về việc cưới hỏi thì trong lòng anh càng thêm bực bội. Nói xong câu đó anh cũng trực tiếp cúp máy luôn, úp mặt xuống gối không quan tâm đến gì nữa mà ngủ một giấc.
Đến khi thức dậy ngoài trời đã tối đen một mảnh, anh mệt mỏi đi tắm rồi mới vào nhà bếp tìm thức ăn. Cậu đã đi đâu mất, căn nhà tối đen không chút ánh đèn, anh thở dài bật đèn lên rồi dự định sẽ đi pha mì ăn đỡ. Bỗng nhiên ngoài cửa truyền đến âm thanh, anh ngước nhìn ra thì thấy cậu về tới, trên tay còn xách lỉnh kỉnh đủ thứ đồ. Anh vội chạy ra phụ cậu đem vào, còn thuận miệng hỏi:
“Mua gì nhiều thế?”
Cậu chỉ đưa cho anh có hai túi trái cây, còn bao nhiêu là cậu tự đem vào bếp cả.
“Làm món ngon cho anh ăn.” cậu thản nhiên trả lời.
“Hừm? Hôm nay cũng đâu phải ngày trọng đại gì, sao lại làm nhiều vậy?” anh nhìn số thức ăn cậu mua thì bĩu môi. Bình thường hai người ăn uống không nhiều cho nên rất ít khi mua một lần nhiều thứ đến vậy, nhìn sơ thì có tôm, cua, mực rồi thêm cá diêu hồng, đều là hải sản và là những thứ mà anh thích ăn, không lẽ cậu ăn mừng điều gì sao?
“Chỉ là…”- cậu ngập ngừng, đồ trên tay cũng đặt vào bồn rửa, sau quay sang nhìn anh một cái rồi cậu mới từ từ nói: “Chỉ là hôm nay có điều muốn nói với anh, sợ anh giận nên phải lấy lòng một chút.”
Nói xong cậu thản nhiên quay đi sơ chế đồ ăn, rau thì nhặt rồi rửa sạch, để ráo. Hải sản đã được làm sạch rồi cũng đem ra rửa lại một lần. Cậu bắt tay vào chế biến các món ăn, còn anh thì đứng bên cạnh nhìn xem, một bên vai tựa vào cửa tủ lạnh tay còn cầm một trái táo đã rửa sạch mà cắn ngon lành.
Anh là đang nghĩ xem cậu sẽ nói gì với mình, nếu như cậu nói là sợ anh giận khi nghe nên mới lấy lòng vậy hẳn là việc cậu sắp nói ra đây là điều mà anh không thích. Ngẫm nghĩ một chút, hai người rất hợp nhau, phải nói là mọi việc cậu luôn chiều theo ý anh. Kể từ năm mười bốn tuổi về ở cùng anh, mọi thứ anh nói ra cậu đều nhất nhất làm theo, không sai chút nào, dường như cậu cho rằng nếu làm sai thì anh sẽ bỏ rơi cậu vậy. Đến nay cậu cũng đã trưởng thành rồi nhưng thói quen nghe lời vẫn còn, dù anh nói muốn ăn sushi, cậu cũng sẽ bỏ dở bữa cơm đang nấu mà chạy đi mua về. Vậy thì điều gì sẽ khiến anh tức giận đây? Hay là cậu không muốn ở cùng mình nữa, quyết định sống một mình hoặc ở cùng với người cậu hẹn hò lúc sáng. Nếu như vậy thì quả thật mình sẽ giận, mà cũng không đúng, hẳn là mình sẽ buồn, vì nếu cậu đi căn nhà sẽ trống vắng nhiều lắm. Một mình anh luẩn quẩn với những suy nghĩ, quả táo ngon lành trên tay chợt trở nên chua chát. Anh bực bội đem vứt táo vào thùng rác, không thèm nhìn ánh mắt kỳ quái của cậu nữa mà quay ra phòng khách xem tivi.
“Cơm xong rồi đây, vào ăn nào.”
Không biết qua bao lâu, chương trình trên tivi đã đổi sang phim sitcom, cậu mới từ phòng bếp ra gọi anh vào ăn. Anh đang ngồi nhìn vào màn hình mà ngẩn người, cho đến khi cậu đến trước mặt, lay vai anh một cái mới đem anh từ vô thức trở lại.
Bữa cơm trôi qua có chút yên tĩnh, bình thường hai người ăn cùng nhau đều rất vui vẻ, có đủ thứ chuyện để nói với nhau, thế nhưng hôm nay có chút khác lạ. Anh mấy lần muốn mở miệng cũng không biết nên nói gì, cậu thì chỉ nhìn anh rồi gắp thức ăn vào chén cho anh, thế là im lặng liền bao trùm gian bếp nhỏ.
Được một hồi lâu mà số thức ăn trên bàn hầu như vẫn còn nguyên, cậu mới buông đũa mà thở dài một tiếng:
“Vốn dĩ định đợi ăn xong sẽ nói với anh, nhưng mà xem ra anh không có khẩu vị, hay là em nói luôn vậy.”
“Có chuyện gì thì em cứ nói, cứ úp úp mở mở làm anh cũng mệt theo.” Anh làm ra vẻ mặt bình tĩnh mà cắn một con tôm, cố dằn lại cõi lòng đang dậy sóng.
“Em… em… muốn nói là…Ừm, anh định sẽ cưới vợ hả?” Cậu ngập ngừng hồi lâu cũng nói ra một câu, thế nhưng cũng chưa phải là điều cậu muốn nói.
Anh nghe vậy liền ngẩng đầu lên nhìn cậu, cậu có vẻ khẩn trương nhưng lại tỏ ra không có gì mà ăn cơm trong chén.
“Không, anh không muốn cưới vợ. Hôm nay chỉ là mẹ bảo anh đi gặp con gái của bạn bà ấy thôi.”
Anh vừa nói vừa quan sát người trước mắt, cậu từ chén cơm ngẩng mặt lên thì bắt gặp ánh mắt anh, rồi bối rối ho khan một tiếng:
“Như vậy… anh có đối tượng thầm mến nào chưa?” cậu vội hỏi, hai người đang nhìn thẳng vào mắt nhau.
Vốn dĩ anh tưởng cậu hỏi anh có cưới vợ không để làm tiền đề cho cậu dọn ra riêng, nhưng không ngờ câu hỏi này lại khiến suy nghĩ của anh trở nên hỗn loạn.Bỏ qua cảm xúc kỳ quái trong lòng khi nhìn thấy cậu thân mật với người khác, anh lắc đầu.
“Em thì có.” giọng nói của cậu bị hạ thấp xuống, nghe vào như lời thì thầm, anh giật mình thầm nghĩ, đến rồi, hẳn là cậu định nói sẽ ở cùng người đó đây mà. Cuối cùng rồi thì người anh không máu mủ này cũng chỉ là đồ thừa.
Anh cúi đầu không nhìn về cậu nữa cho nên đã bỏ lỡ cái cười mỉm trên khóe môi ai kia. Cậu nhìn phản ứng của anh mà thầm vui vẻ, có vẻ mình đoán không sai đâu.
“Vậy là em tính… dọn ra ở riêng à?” anh khẽ hỏi, giọng nói có chút buồn.
Cậu đứng dậy khỏi chỗ ngồi mà đến bên cạnh anh ngồi xuống, từ trong túi quần đem ra một cái hộp nhỏ, cậu nói:
“Em tính ở chung với người đó, nhưng mà… cũng không dọn ra khỏi đây.”
Anh vẫn nhìn vào chén của mình mà suy nghĩ, nghe cậu nói vậy anh còn tưởng rằng cậu muốn đem người ta về đây ở cùng, trong lòng có chút khó chịu. Đây là nhà của anh, là của anh và cậu cùng nhau cố gắng mới mua được, cớ gì phải cho người khác vào ở chứ. Cậu ở bên cạnh chợt nắm lấy bàn tay đang siết chặt của anh, anh giật mình nhìn sang thì thấy cậu đã đổi chỗ tự lúc nào. Lúc này, trên tay cậu còn cầm một cái hộp vuông nhỏ, trên môi còn treo nụ cười nói với anh:
“Người đó đang ở trước mắt em rồi.”
Nhìn khóe môi người đối diện khép mở mà tai anh như ù đi. Anh vừa nghe thấy gì thế này? Người mà cậu nói đến đang ở trước mắt, anh nhìn quanh quất, trong nhà ngoài hai người ra cũng không có thêm ai khác, anh ngơ ngác hỏi:
“Ở trước mắt em? Là anh?”
Nhìn cậu gật đầu rồi từ cái hộp lấy ra một chiếc nhẫn bằng bạc, kiểu dáng đơn giản dành cho nam, không quá cầu kỳ chỉ có một chút hoa văn nhỏ mà thôi.
“Đúng là anh. Thật ra em có chuyện này muốn nói từ lâu rồi nhưng không đủ can đảm, nhưng mà hôm nay thấy anh đi xem mắt em mới thấy mình phải nói ra.” cậu ngừng một chút, ánh mắt nhìn thẳng vào anh rồi tiếp: “Đó là em thích anh! Mặc kệ anh có chấp nhận hay không em cũng muốn nói ra.”
Anh nhìn cậu trai trước mắt dùng ánh mắt kiên định nhìn mình, đứa bé năm nào đã nhanh chóng lớn lên, đến nỗi bây giờ nó đã cao lớn hơn anh rất nhiều còn có thể trước mặt anh mà nói thích.
“Thích sao?” anh hỏi lại, những khó chịu ban ngày dường như đã bay biến đâu mất, chợt nhớ lại hai người kia thân thiết trước mặt mình rồi nghĩ lại cảm giác lúc này anh chợt bật cười.
Thấy anh đột nhiên cười cậu có chút khó hiểu nhưng cũng nói lại:
“Phải là thích, thích kiểu yêu đương ấy. Anh có ghét đồng tính không?”
“Không.” Anh trả lời nhanh chóng, bởi vì anh biết mặt mình lúc này đang đỏ dần, trái tim cũng đập loạn xạ như lần đầu biết yêu.
Không phải là anh chưa yêu bao giờ, năm hai đại học anh có hẹn hò cùng một cô gái, nhưng không lâu sau đó đã chia tay. Có thể vì anh không hiểu những gì cô ấy diễn đạt, cũng có thể vì hai người không hợp nhau mà chia tay trong hòa bình. Anh cũng biết rung động là như thế nào, vậy cho nên khi cậu nói ra lời kia thì dường như trong giây lát anh đã hiểu cảm giác bức bối của mình từ sáng tới giờ là do đâu.
Những năm qua hai người ở chung đã quen thuộc, cậu cũng chưa từng hẹn hò hay yêu đương, chính vì vậy anh cứ cho rằng mình chỉ xem cậu như đứa em trai mà đối đãi nhưng không ngờ chỉ vì chút biến cố lần này lại có thể giúp anh phát hiện ra góc khuất tình cảm của mình. Được rồi, thân càng thêm thân mà thôi, dù sao hai người cũng đã ở chung lâu rồi, cũng không có gì thay đổi cả.
“Vậy… anh có thích em không?” Mặc dù đoán ra được anh có chút để ý tới mình nhưng cậu vẫn là cứ hỏi, dù sao thì lời nói ra khỏi miệng cũng chắc chắn hơn là phán đoán.
Anh chợt thấy mặt mình nóng bừng, vội vàng quay đi che giấu xấu hổ. Nắm bắt được cơ hội cậu nhanh chóng nắm lấy vai anh mà kéo về phía mình, miệng thì không ngừng hỏi:
“Có thích em không? Có hay không? Nhật ơi!!”
Cậu rất ít khi gọi tên anh, có gọi cũng sẽ kèm theo tiếng anh chứ chưa bao giờ gọi anh một cách thân mật như vậy. Anh chợt thấy trái tim muốn nhảy ra khỏi lồng ngực rồi, người đàn ông gần ba mươi tuổi lại có thể dễ dàng rung động đến thế sao. Anh muốn đẩy cậu ra nhưng không được, thân hình người kia cường tráng hơn xưa nhiều lắm, bất đắc dĩ anh đành ngước nhìn từ trong lòng cậu:
“Anh… có thích.” tiếng nói chợt nhỏ dần rồi tắt ngấm trong cái hôn của đối phương.
Cậu cúi xuống ngậm lấy bờ môi của người thương mà mân mê, môi lưỡi giao hòa trong phút chốc thời gian như ngừng lại. Đến khi buông nhau ra cả hai đã đỏ bừng mặt mà thở hổn hển. Không để anh nói thêm lời nào, cậu vội vàng cầm lấy bàn tay kia rồi đeo chiếc nhẫn mình đã chuẩn bị vào ngón giữa, cuối cùng còn cầm lên hôn một cái ngay vị trí vừa đeo nhẫn.
Anh nhìn sườn mặt người kia dưới ánh đèn, khóe mắt cậu cong cong, trên môi còn treo nụ cười vui vẻ, anh cũng cười.
Mặc kệ ngoài kia là bão tố, đoạn đường về sau chúng ta có nhau.