Tổng tài, vợ ngài là hacker ngầm - Chương 43: Hôm nay có bão
Lúc mọi người xì xào bàn tán hay lúc Thu Quỳnh đọc ra cái tên này, Nam chỉ nghĩ là trùng tên thôi, nhưng không ngờ đúng là anh họ thật.
Đã thế thì phải tìm hiểu xem, cô gái này có gì mà thu hút được con người không dính bụi trần kia.
Có lẽ Hạ An cũng đoán được một phần nào lý do tại sao Nam lại rủ cô đi ăn, nên cô cũng không từ chối:
“Được thôi.”
Nói rồi một trước một sau đi xuống căng tin trong sự kinh ngạc của mọi người:
“Này, có khi nào hôm nay có bão không?”
“Tôi cũng nghĩ là vậy, nay phải đi làm về sớm hơn mới được.”
“Bão thì đáng là gì chứ, tôi lại nghĩ sài gòn sắp có tuyết.”
Hai người không biết rằng mọi người trong phòng đang dự đoán thiên văn như vậy, một trước một sau bước vào căng tin và gọi món.
Thực đơn ở căng tin rất phong phú, mỗi người được chọn hai món mặn, một món rau và một món canh. Có thể thấy, lãnh đạo công ty rất quan tâm đến sức khỏe của nhân viên, thức ăn cũng được đong đếm với khẩu phần rất hợp lý và được luân phiên thay đổi liên tục, để cho nhân viên không có cảm giác ngán ngẩm, đảm bảo có một sức khỏe tốt nhất.
Hai người lấy xong thức ăn thì chọn một bàn gần cửa sổ mà ở phía trong góc đỡ mất công nhiều người để ý vì hai người đến ăn sớm nhất công ty.
Đợi khi mọi người kéo đến thì Hạ An và Nam đã bắt đầu ăn rồi.
Thấy Nam thỉnh thoảng nhìn mình, Hạ An nói:
“Anh có gì muốn hỏi em sao?”
Nam gật đầu, nhưng cũng hơi bẽn lẽn, dù sao anh và Hạ An cũng chưa tiếp xúc quá chục câu, mà hỏi đường đột như vậy thì không phải phép cho lắm. Giờ anh mới thấy tác hại của việc này, nếu bình thường năng động một tí, thân thiết một tí thì giờ đã không có chuyện khó xử như vậy rồi.
“Đúng là có chuyện, không biết em có tiện không?”
“Có gì anh hỏi đi.”
Vốn dĩ ngay từ đầu mới vào, Hạ An rất ít tiếp xúc với Nam, do công việc không làm chung nên càng ít tiếp xúc hơn, lâu lâu gặp nhau thì chào một tiếng là xong. Nhưng Hạ An nghĩ đó là vấn đề về tính cách, cô không nhận xét được, nhưng có một điều cô biết đó là năng lực làm việc của Nam thì không chê vào đâu được.
“Em và anh họ, à anh Phong, là thật sao?”
“Như anh đã thấy đó.”
“Vậy hai người quen nhau lâu chưa?”
“Cũng mới vài ba tháng thôi.”
Đúng vậy, kể từ lần đụng xe đến giờ mới có mấy tháng thôi, số lần gặp nhau không tính là nhiều.
“Chuyện về gia đình anh, anh không muốn mọi người biết, nên anh mới…”
“Ồ. Anh sợ mọi người biết anh sao?”
“Không phải, chỉ là anh sợ bố mẹ anh biết, lại lôi cổ anh về để quản lý công ty.”
“À, có nhiều người mong còn không được, sao anh lại không thích vậy?”
“Anh thích sống cuộc sống như bây giờ, tự do thoải mái làm việc mình muốn. Anh không có giỏi như anh họ, cũng không có năng khiếu gì, chỉ muốn sống cuộc sống chính mình mong muốn vậy thôi.”
“Em hiểu.”
“Vậy nên, em có thể nói với anh họ giữ kín chuyện này giúp anh được không?”
Trời, tự nhiên một quả bom rơi vào đầu cô ư?
Hạ An lấy tay vuốt vuốt tóc, có thể cảm giác được lúc này ai đó hơi chột dạ nhưng vẫn làm ra vẻ đây mà.
“Anh cũng biết tính anh ấy rồi đó…” Chỉ là chém gió thôi, chứ sao mà cô biết được tính của tên gian thương đó như thế nào cơ chứ. Ngừng lại một lát rồi nói tiếp “Một chuyện mà anh ấy đã quyết định thì không ai có thể thay đổi được.”
Đúng vậy, trong truyện ngôn tình đều viết như vậy. Hạ An tự vỗ tay trong lòng, tự ngả mũ khâm phục chính mình, sao có thể nghĩ ra được mấy câu hay như vậy chứ. Đáng để tự hào mà.
Nam đồng tình:
“Đúng vậy, nhưng mà anh cũng nhìn ra được anh họ rất quan tâm tới em.”
Cho nên?
Bớt đùa đi anh hai của tôi ơi, anh nhìn chỗ nào mà thấy được anh ta quan tâm tôi?
Hạ An thầm mắng: Anh chắc chắn bị mù mới thấy được anh ta quan tâm tôi.
Nhưng cô không biết rằng điều đó là sự thật, chỉ cần nhìn ánh mắt Trần Thanh Phong nhìn cô là đám cẩu độc thân như bị ném một đống cẩu lương vào đầu rồi.
“Được rồi, em sẽ nói giúp anh, nhưng được hay không thì em không chắc đâu nha.”
“Cảm ơn em.”
Sở dĩ Hạ An đồng ý nhanh như vậy là bởi vì bao nhiêu ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào cô và Nam, cô không muốn là trung tâm của việc bàn tán như vậy nữa.
Nói rồi, Hạ An tranh thủ ăn hết chỗ cơm còn lại rồi đi về phòng trước.
Tối đến, Hạ An đang định bật máy tính lên xem thử tình hình thì điện thoại đổ chuông, là Thanh Trúc gọi tới”
“Tao nghe.”
“Tao nói mày nè, lão Hùng bảo tao cuối tuần này đến nhà lão gặp bố mẹ lão, giờ mày nghĩ tao phải làm sao?”
“Mày đồng ý rồi còn gì?”
“Đúng vậy, nhưng tao muốn đến một lần là không có lần sau, cầu xin đại nhân cho con một kế sách.”
“Haha, mày được lắm. Nhưng tao chưa nghĩ ra kế sách gì.”
“Cầu suy nghĩ liền.”
“Hay là đến đó, mày cứ tự nhiên như ở nhà, ăn uống thì gác chân lên ghế này, nói chuyện, cười nói cho sảng khoái vào. Thông thường tao nghe nói mấy cái nhà quyền thế thường thích kiểu”ăn nhẹ, nói khẽ, cười duyên” lắm. Có khi cách đó lại hiệu quả.”
“Cách này đúng là không tệ nha. Đa tạ đa tạ.”
“Lượn.”
Nhớ đến chuyện lúc chiều, Hạ An buộc phải gọi cho Trần Thanh Phong một chuyến, sau mấy hồi đổ chuông, một giọng nói trầm ấm vang lên:
“Alo”
Chỉ nói thôi có cần quyến rũ như vậy không chứ. Đúng là yêu nam.