Chuyện tình trai nhà Đoạ - Truyện 2: Chuyện Tình Chàng Thi Sĩ (5)
Sau cả buổi sáng vất vả, giọng Thi cũng khàn đi cả rồi, hai người mới hoàn thành xong bản thảo Thi cần gửi. Sau khi gửi xong xuôi, Tú mới thở phào ngồi nhìn màn hình máy tính nhấp nháy, cậu bỗng nhiên nói:
“Anh có đổi máy tính không? Em biết chỗ này bán giá ngon lắm nè.”
“Không cần, chưa đến lúc.” Thi nhàn nhạt nói, anh không muốn nhờ vả ai khác nữa.
“Thôi mà, cái này cũ lắm rồi, có khi còn tắt màn hình nữa, nên đổi đi. Em cho anh mượn tiền.”
Thi nghe vậy thì nhíu mày, có chút tức giận. Anh nghĩ cậu đang mỉa mai mình, vì cái sự nghèo nàn đến cả cái máy mới để làm việc cũng không nỡ mua.
“Không cần.” Anh gần như gắt lên, khiến Tú ngạc nhiên, cậu nhìn anh chăm chăm là cho mặt anh có chút nóng, ấp úng: “Anh tự mua được. Em về đi.”
Thi nằm xuống quay mặt vào trong như tránh nhìn vào ánh mắt khó hiểu của Tú. Anh biết cậu không có ý đó, chỉ là do bản thân mình tự suy diễn thôi, nhưng cũng không thể thoải mái mà xem như không có gì, anh không biết giải thích cho cơn giận của mình thế nào.
Tú không đi. Cậu vẫn ngồi đó, nhìn chằm chằm bóng lưng khẽ run của Thi. Từ hôm qua khi thấy mình xuống từ xe hơi của mẹ thì tâm trạng của anh ấy không tốt lắm. Tú nhớ lại bài viết về sự phân biệt giàu nghèo trong máy tính anh trong lần đầu cậu vào nhà anh ăn cơm. Có vẻ anh ghét người giàu. Nói đúng hơn là anh ghét người giàu tỏ ra nghèo khó. Hẳn là anh ấy nghĩ rằng mình có nhà không ở lại đi ở nhà trọ, là trò cho người ta xem hay gì. Nhưng nếu như vậy thì chỉ cần nói ra là được, vì sao anh ấy cứ tránh mặt mình. Rõ ràng từ hôm qua anh ấy đã không muốn nói chuyện với mình, chứ không phải bệnh gì cả.
“Vì sao anh tránh mặt em?” Tú nghiêm túc hỏi. Cậu là người rõ ràng, nếu có gì không hiểu thì cậu nhất định sẽ hỏi cho ra lẽ, lúc này cũng vậy.
Thi nghe cậu hỏi vậy thì cứng người, anh cố gắng nằm im tỏ vẻ mình đang ngủ, nhưng vô ích, vì Tú lại nói:
“Em biết anh chưa ngủ. Vì sao tránh mặt em? Anh ghét em hả? Hay thấy phiền vì em luôn tìm anh?”
Không có, anh vui lắm. Nhờ có em mà anh đã biết còn nhiều người tốt, thế giới ngoài kia cũng vui vẻ và không khí trong lành lắm. Nhưng…
“…Đúng vậy. Tôi ghét cậu. Ghét cậu tự tiện xen vào cuộc sống của tôi, lôi tôi ra khỏi vỏ bọc của mình. Ghét cậu luôn tự cho là đúng bắt tôi là thế này, thế kia. Ghét cậu luôn tỏ ra mình là sinh viên nghèo để ăn ké tôi, mặc dù rõ ràng tiền tiêu vặt của cậu có thể hơn cả tháng lương tôi cố gắng. Tôi không hiểu mấy thú vui của người giàu các cậu.”
“Anh nói dối. Rõ ràng anh rất vui khi cùng em ra ngoài. Em thấy được nụ cười khi anh nghe em nói về những thứ anh cần chú ý trong cuộc sống. Anh cần sự quan tâm. Em đã thấy tất cả, em tin vào đôi mắt mình.” Tú gần như gào lên, cậu thở phì phò hướng về bóng lưng cứng còng của Thi: “Má em đi Singapore mới về nên em về thăm bà. Em chọn ở nhà trọ vì nó gần trường, dễ đi học cùng với má muốn dạy em cách tự lập, tự tiêu tiền và tự làm ra tiền. Không phải em cố tình giả nghèo để làm thân với anh đâu, em nghèo thật đấy. Má chỉ cho tiền học còn tiền nhà là em làm thêm để đóng đây. Em ăn mì gói với anh vì rất thích cảm giác có người cùng mình vượt qua khó khăn, chứ không phải trêu chọc anh.”
Thi nghe nói cậu đi làm thêm để đóng tiền nhà thì khẽ ngạc nhiên. Vậy hóa ra những ngày hai người ăn mì gói hết tháng, đi chợ đêm không mua đồ đều là thật chứ không phải sự thử nghiệm vui thích của kẻ nhà giàu nhỏ tuổi sao? Ừ dù là thế, nhưng anh biết rõ mình cũng không nên ở gần Tú nữa, bởi vì anh sẽ không khống chế được bản thân mà thích cậu mất.
Tú là ánh dương ngời sáng trong mấy năm thanh xuân tăm tối của anh. Anh cần gìn giữ nó chứ không phải vùi dập nó bằng thứ tình cảm cấm kỵ này.
“Anh biết rồi.” Sau cùng Thi chỉ trả lời ba chữ này.
Bên kia Tú đợi nửa ngày cũng không nhận được thái độ mong muốn. Không phải là anh nên quay qua cười và nói với mình như trước, hai người sẽ cùng nhau nấu cơm chiều rồi đi dạo chợ đêm sao. Hôm nay là cuối tuần mà? Thế nhưng câu trả lời của anh khiến Tú càng thêm tức giận, cậu không hiểu trong lòng anh đang suy nghĩ điều gì mà lại cố chấp với vấn đề giàu nghèo này như vậy. Hay là anh ấy đã biết điều gì đó nên mới trốn tránh mình? Tú chợt nghĩ. Cậu vội lắc đầu xua tan cái suy nghĩ này đi, anh ấy không tinh ý đến thế đâu ha?
Sự thật là ngày hôm đó khi cậu đi học ngang khu trọ này, chợt thấy một thanh niên dáng người gầy gò, không mặt thanh tú nhưng có vẻ hốc hác đang cố gắng rút mớ quần áo phơi trên cao xuống. Cái sào phơi được hàn trên mái hiên, phơi hay lấy đều cần một cái cây sắt khều xuống nên có hơi chật vật. Khi thanh niên cố với thanh sắt lên cao để cái móc quần áo máng vào thì vạt áo sơ mi mỏng manh có hơi giương cao, để lộ bên dưới lớp áo là vòng eo mảnh khảnh. Màu da anh tái nhợt có vẻ như lâu ngày không tiếp xúc với ánh mặt trời, Tú bỗng nhiên thấy, người này nên biết tự chăm sóc mình, không thì anh ta cũng cần có người chăm sóc. Vậy là ngày nào cậu cũng cố tình đi ngang đó, có khi may mắn sẽ thấy được thanh niên ra ngoài phơi đồ hay rút đồ, thỉnh thoảng mới thấy anh xách xe ra chợ, tần suất ít đến đáng thương. Thế là Tú có một quyết định mơ hồ, cậu muốn tự lập.
Dùng cái cớ này để má cho cậu sống một mình, hoàn hảo. Cậu mướn được một phòng kế phòng anh ở, cũng thuận lợi xâm nhập vào cuộc sống của anh, đem anh kéo ra ngoài ánh sáng, cho anh tự tin và sức sống tốt hơn.
Nhưng hình như anh phát hiện điều gì, cho nên từ hôm qua đã tránh mặt cậu. Tú nóng lòng nên cũng chẳng để ý gì nữa, cậu xuống khỏi ghế tiến đến nơi Thi đang nằm, cậu nhẹ ngồi xuống bên mép nệm, thì thầm:
“Thi, anh biết rồi hả?”
Thi đang nằm trông mong Tú sẽ giận mình và quay đi, rồi hai người sẽ thành người xa lạ, Tú sẽ mãi không biết có một người âm thầm thích cậu. Ai ngờ Tú ở phía sau thì thầm câu hỏi khiến anh giật mình, biết là biết gì? Vậy là Thi ậm ừ cho qua.
“Ừm.”
Tú nghe vậy thì cứ ngỡ anh biết mình thích anh, mà anh không chấp nhận cho nên mới tránh mặt mình. Trong lòng không tránh khỏi thất vọng, thế nhưng xưa nay Tú là người cầm được thì buông được, nhưng trước hết cũng nên nói rõ lòng mình một lần. Vậy là cậu lại nói:
“Xin lỗi nếu như điều đó làm anh khó chịu. Nhưng mà em vẫn muốn chính miệng nói cho anh nghe một lần, em thích anh!” chất giọng trầm khàn, đặc trưng của mấy cậu trai mới lớn thốt lên câu nói khiến trái tim bất kỳ thiếu nữ nào cũng rụng rời. Thi cũng thế.
Thi đang chuẩn bị tinh thần nghe Tú chào tạm biệt thì nghe được tiếng nói như sét giữa trời quang, anh quay phắt người lại mặc kệ cái mền nhăn nhúm trong lòng mình mà nhìn thẳng đôi mắt sáng ngời của Tú.
“Em mới nói gì?”
“Em nói, em thích anh.” Tú trịnh trọng nói lại một lần, cậu nhìn vẻ mặt mừng rỡ của Thi mà thầm ngạc nhiên, không phải anh biết hết rồi sao?
Thi chính tai nghe lời thích từ Tú, còn đôi mắt cậu lấp lánh ánh sáng nhìn thẳng vào mình thì trái tim trong lồng ngực như nổi trống. Anh không biết mặt mình bây giờ thế nào, nhưng anh thấy nó đang nóng dần lên. Tình cảm này với anh là cấm kỵ, vốn dĩ anh sẽ cất nó thật sâu khi Tú sẽ trở thành một trong những người lướt qua anh như những người trong xóm trọ, thì anh sẽ trở lại làm một tên gàn dở, âm u. Thật không ngờ Tú nói thích mình.
“Là thích… thích kiểu người yêu à?” Thi lắp bắp hỏi, anh cấp thiết muốn biết rõ ràng thứ tình cảm của Tú có giống mình không.
Tú gật đầu. Nhìn xem biểu hiện của Thi, cậu nghĩ, không lẽ mình hiểu sai vấn đề rồi, anh không phải tránh né vì việc này.
Tú thật thích mình kìa. Thi vui vẻ, anh cho cậu một nụ cười thật tươi. Sau hai mươi chín năm cuộc đời, lần đầu tiên anh biết yêu và người kia cũng yêu mình.
“Vậy anh có thích em không?” Tú đánh liều hỏi, thấy biểu tình vui vẻ của anh khi nghe mình nói như vậy thì Tú có một suy nghĩ đang nhen nhóm.
“C…Có.” Thi cúi đầu khẽ nói. Thừa nhận thích một người có vẻ khiến anh hơi xấu hổ.
Tú nghe vậy thì nở nụ cười, quả nhiên mình đoán đúng rồi.
“Vậy anh tránh mặt em là vì sợ em ghét anh?” Tú tiến lại gần nhìn đỉnh đầu lòa xòa tóc của anh đang cúi trước mặt.
Thi gật đầu. Tú phì cười.
“Nhưng anh nói những lời này thì không sợ em cũng ghét anh sao?”
“Vốn dĩ em nên ghét anh, giống những người kia, rồi tránh xa anh…” Thi nói khẽ.
Tú vội dùng tay đặt trước miệng anh, ý muốn anh không cần nói nữa.
“Em vào đây ở là vì anh mà.”
Thi ngạc nhiên ngẩng đầu liền thấy Tú nở nụ cười tươi nhìn mình. Anh ngay lập tức bị nụ cười kia thu hút, bao nhiêu lần cậu cười là tim anh đều loạn nhịp.
Trong căn nhà trọ nhỏ có hai người đang thì thầm về cuộc gặp gỡ định mệnh của họ, và về chuyện tình cảm suýt chút nữa đã bỏ lỡ nhau.
Có tiếng cười khẽ của một người thi sĩ vì mãn nguyện cho chuyện tình của nhân vật của mình truyền tới từ trước màn hình, và tiếng khúc khích của độc giả đang đọc những dòng này.